Blog tinh yeu, truyen tinh yeu cam dong

Blog tinh yeu, hình ảnh ý nghĩa: blog-truyen

Khi bạn yêu phải một cô gái quá thực dụng



Khi bạn yêu phải một cô gái quá thực dụng

Đến từ một tỉnh miền núi Tây Bắc nhưng Ngọc có cốt cách tiểu thư khuê các, bởi cô sinh ra trong một gia đình quan chức. Ngọc không quá xinh nhưng dễ nhìn, ăn mặc đúng mốt, điệu đà. Tuy gia đình giàu có, được chiều chuộng, bảo bọc từ A đến Z nhưng cô học rất giỏi, sách vở đọc qua rất nhiều. Vì thế, tuy bề ngoài vẫn tỏ ra lịch sự nhưng thâm tâm, Ngọc rất coi thường các bạn gái xung quanh, bởi nàng nào học giỏi thì trông quê mùa xấu xí, nàng nào có nhan sắc một chút thì chỉ biết đua đòi ăn diện, tri thức không được đầy một vốc.

Với nam giới, cô cũng tỏ ra kiêu kỳ, lạnh lùng vì cho rằng phần lớn trong số họ là “phường giá áo túi cơm”, trông bề ngoài bảnh bao hoặc ra vẻ trịnh trọng, hiểu biết nhưng thực ra nhạt nhẽo, lố bịch. Vì thế, Ngọc có ít bạn. Cô cũng không thích giao tiếp, chỉ ngày đi học, đến thư viện, tối về nhà lên mạng đọc linh tinh, tham gia các diễn đàn online, bàn luận về nghệ thuật và cuộc sống.



Đối với mọi người, Ngọc đối xử hòa nhã nhưng xa cách. Tuy vậy, nét đặc biệt của cô lại khiến nhiều người chú ý và tò mò. Thấy Ngọc đã học năm thứ ba vẫn chưa có người yêu, và phớt lờ những chàng trai đeo bám, nhiều người hỏi tiêu chuẩn chọn bạn trai của cô. Ngọc cho biết, cô không yêu linh tinh vớ vẩn, đã yêu là cưới, là trao cả cuộc đời, và người đó không chỉ thông minh, cá tính mà còn phải có nhà ở nội thành Hà Nội, không có ô tô thì phải đi xe máy loại sang.

Rồi Ngọc cũng chọn được một chàng trai như ý, người chinh phục cô bằng những cách thức độc đáo, ấn tượng chứ không chỉ lẵng nhẵng đeo bám, nịnh nọt như những anh chàng khác. Vừa yêu nhau chưa đầy 2 tháng, chàng đã cầu hôn. “Anh muốn chúng ta đi đăng ký kết hôn ngay hôm nay, anh cũng đã báo cho bố mẹ anh chuẩn bị đến gặp gia đình em rồi”, chàng nói.

Chuyện kết hôn chóng vánh như tiểu thuyết Mỹ khiến Ngọc ngây ngất. Dù không kéo nhau đến nhà thờ để cưới ngay đêm đó như trong truyện nhưng cả hai cũng xúc tiến luôn các thủ tục, và nhanh chóng trở thành vợ chồng.

Ngày rước dâu về quê chàng (nhà chồng Ngọc muốn rước dâu về quê để đám cưới có sự chia vui của họ hàng, dù đôi trẻ sẽ sống ở Hà Nội), Ngọc và cả gia đình ngạc nhiên khi các khu thị trấn, thị tứ sầm uất vốn là nơi ở của các nhà giàu địa phương cứ trôi qua mà cuộc hành trình vẫn chưa kết thúc. Rồi đoàn tiến vào một vùng quê với những chú lợn chạy rông trên con đường rải rác phân trâu. Nhà trai sống trong một căn nhà cấp 4 vá víu, nhà tắm và toilet ở ngoài trời, cạnh chuồng gà bốc mùi. Ngọc ngây dại, em gái và cô ruột Ngọc chui vào ô tô ôm nhau khóc nấc. Nhưng ván đã đóng thuyền.

Trở lại Hà Nội, chồng Ngọc tuyên bố họ cần tìm một căn nhà trọ hợp túi tiền hơn. Hóa ra căn hộ lịch sự trước đây của anh ta chỉ là nhà thuê, cả cái xe SH cũng đi mượn. Ván đã đóng thuyền, Ngọc đành nuốt nước mắt cầu cứu bố mẹ. Họ mua cho con gái và con rể một ngôi nhà. Mấy tháng sau, chồng Ngọc bảo vợ vay bố mẹ vài trăm triệu đồng cho anh ta làm ăn, được ít lâu lại bảo kinh doanh thua lỗ để vay tiền tiếp… Ngọc muốn bỏ chồng nhưng lần lữa vì sĩ diện, và đến khi có thai thì cô càng không dám chia tay.



Tán bằng được để trị cái tội khinh người

Đó là điều Lâm đã làm với Phượng, cô gái xinh đẹp học cùng lớp c anh. Có điều, Lâm không phải thiếu gia giả hiệu như chồng Ngọc, mà đích thực là con trai một doanh nhân cực giàu. Nhưng Lâm không thích ăn diện hay thể hiện đẳng cấp bằng những món đồ thời thượng, cách chơi bời tới bến của các công tử @. Đam mê lớn nhất của anh là phượt bằng xe máy và câu cá. Ăn mặc đơn giản, có phần lôi thôi, cộng thêm ngoại hình chẳng lấy gì làm bắt mắt, những cô gái ưa sự hào nhoáng chẳng bao giờ chú ý đến anh.

Lâm bị Phượng thu hút bởi làn da trắng, mái tóc dài mượt không hề nhuộm và lối ăn mặc nền nã, nó cho thấy cô đến từ tỉnh lẻ, không đua đòi ăn chơi mà vẫn đẹp hơn người. Nhưng khi tiếp xúc gần hơn, Lâm mới biết con người Phượng không giống như cái ấn tượng mà vẻ ngoài của cô tạo nên. Phượng rất thực dụng. Mục tiêu của cô là kiếm được bạn trai giàu, có thể cung cấp cho cô một cuộc sống thoải mái về vật chất và để cô hãnh diện với bạn bè.

Thấy Lâm tán tỉnh mình, Phượng coi thường anh ra mặt, nói với bạn cùng phòng rằng cái ngữ anh sao dám nghĩ đến chuyện với tới cô. Cái cách Phượng nhìn chiếc xe máy cũ kỹ và “dã chiến” của Lâm khiến anh hiểu rằng, cô sẽ cảm thấy vô cùng mất mặt nếu ngồi lên đó.

Nỗi thất vọng, cơn tự ái cộng với sự hiếu thắng của tuổi trẻ khiến Lâm quyết định dạy cho Phượng một bài học. Anh thề tán đổ cô bằng được dù những rung động với cô đã tắt. Để Phượng biết mình thực sự là ai mà không cần thay đổi vẻ ngoài giản dị, Lâm tuyên bố trước lớp rằng trong dịp Trung thu tới, anh mời cả lớp đến phá cỗ tại trang trại nhà anh ở ngoại thành Hà Nội, sẽ có ban nhạc xịn phục vụ, tiệc ngoài trời với bê và cừu nướng tại chỗ. Lâm sẽ bao toàn bộ chi phí, xe cộ chở cả lớp đi và về cũng anh lo.

Vài tiếng đồng hồ trước khi xuất phát, Lâm nhờ Phượng cùng qua nhà anh để lấy các vật dụng cần thiết cho lớp. Tận mắt thấy cái biệt thự lộng lẫy của nhà Lâm, tim Phượng đập mạnh. Rồi khi dự bữa tiệc trung thu tuyệt vời ở trang trại, cô càng thấy hú vía vì suýt nữa đã bỏ qua cơ hội “đỉnh của đỉnh” này.

Và thế là chỉ một tuần sau đó, Phượng đã nhận lời tỏ tình của Lâm, một tuần sau nữa thì theo anh vào khách sạn. Thêm một tuần nữa, cô bị Lâm bỏ rơi. Anh chàng tàn nhẫn nói rằng, anh chia tay sớm là nhân đạo với cô lắm rồi, vì mọi người vẫn còn chưa kịp biết chuyện của họ, cô tha hồ mà chài người khác.

Trong thời gian 2 tuần đó, Phượng thậm chí còn chưa kịp kiếm được món quà nào từ Lâm ngoài mấy bó hoa. Cô yên tâm nghĩ rằng, Lâm chưa tặng món gì đắt tiền ngay vì anh là một thiếu gia cá tính, chứ cái cây to thế sợ gì không được hái quả…

Cũng đặt mục tiêu lấy bằng được trai giàu, coi những chàng không có nhà đẹp và xe hơi bằng nửa con mắt, Thanh Nga cuối cùng đã cưới được một thiếu gia thực thụ. Chàng trai ấy không hề có ý định “đá” cô, nhưng chính Nga lại ước giá có thể bỏ anh ta, vì tuy là con nhà giàu, nhưng anh ta lại… nghiện.

Biết chuyện, cô bạn thân của Nga an ủi: “Hắn đẹp trai, hắn mê mày, hắn giàu có, không tiếc mày cái gì cả. Còn chuyện hắn nghiện thì có sao đâu! Gia tài của bố mẹ hắn đủ cho hắn chơi ma túy cả đời mà chẳng vơi đi mấy tí. Mày vẫn cứ sống như bà hoàng”. Nhưng chuyện không đơn giản như người bạn đó nghĩ. Ma túy khiến cho chồng Thanh Nga bị yếu sinh lý, thành thử vợ chồng mới cưới mà vẫn “một tháng đôi lần có cũng không”. Đó là chưa kể sức khỏe của anh rất kém, hơi một tí là trúng gió, cảm mạo, khiến cô vợ trẻ đẹp chán ngán.

“Giờ em chỉ có một niềm an ủi là ít ra mình cũng được sống trong cảnh phú quý, giàu sang. Có điều, em vẫn thấy mọi thứ sao thật bấp bênh. Nói dại, nếu mai mốt anh ấy mắc bệnh hay bị sốc thuốc mà chết đi, mọi thứ tài sản đều đứng tên cha mẹ chồng, đời em sẽ ra sao không biết nữa”, Nga chấm nước mắt.

Cô nhận ra, cô vẫn tưởng mình khôn, nhưng hóa ra lại dại nhất trên đời.
[Đọc Truyện Này...]


Tuổi 18 - tôi non nớt bước vào đời



Tuổi 18 - tôi non nớt bước vào đời

Đã hai thập kỷ trôi qua, bỗng nhiên tôi gặp lại một người bạn năm đầu đại học trên Facebook. Bạn học cùng tôi hơn một năm rồi ra nước ngoài du học, từ đó không thấy tin tức gì của nhau. Nên chúng tôi hỏi han nhau khá nhiều về cuộc sống hiện tại, công việc và bạn bè cũ. Bỗng dưng, giữa câu chuyện trao đổi, bạn tôi ngạc nhiên hỏi:

- Sao ngày xưa cậu lại nói dối tớ?

Trời? Tôi đã nói dối bạn cùng lớp điều gì?

Bạn tôi bảo:

- Cậu đẻ mấy đứa con trai, thế mà ngày xưa ở lớp mình, cậu toàn bảo là, mẹ cậu đi xem bói ở một ông thầy rất giỏi rồi, nói số cậu sẽ chỉ đẻ toàn con gái! Hoặc thầy bói phán sai lè, hoặc cậu dối bạn bè!

Tôi bật cười trước màn hình, sực nhớ ra những ngày tháng ấy. Những ngày tháng chúng tôi 18 tuổi, chúng tôi mới vào đại học, chúng tôi bắt đầu mơ ước đến tình yêu đầu tiên, để ý những chàng trai xung quanh, những chàng cũng mười tám đôi mươi đang cùng mòn đít quần trên ghế trường đại học.Doc truyen online

Và đúng, hồi đó tôi đã nói dối tất cả bạn bè của tôi! Tôi không tin vào bất cứ ông thầy bói toán nào cả! Tôi không mê tín cũng không duy tâm. Nhưng vào tuổi 18, cái tôi nhìn thấy từ tình yêu và hôn nhân đều chỉ là những thứ tồi tệ.

Hàng xóm được vợ hỏng chồng. Người quen ép vợ đẻ mấy lần toàn con gái, nhà lúc nào cũng cãi chửi nhau vì thế. Bố tôi đi biền biệt chưa từng bao giờ giúp mẹ tôi việc nhà. Ông bảo vệ trường tiểu học đánh vợ như cơm bữa. Thầy giáo tôi coi vợ như kẻ thù. Ông anh họ tôi tới nhà mếu máo vì bị gái lừa hết sạch tiền. Mẹ tôi mười mùa đông chỉ có mỗi một đôi tất.

Tôi sợ tình yêu và hôn nhân hủy hoại tất cả những mơ ước cuộc đời tôi. Tôi sợ những người đàn ông gia trưởng, trọng nam khinh nữ, vô trách nhiệm với gia đình, coi thường phụ nữ, bạo hành. Nên, vào tuổi mười tám, thứ duy nhất ở trong đầu tôi, đó là: Làm thế nào để mình đừng yêu phải (hoặc cưới phải) những kiểu đàn ông được liệt kê ở trên!

Mọi người xung quanh đều nói với ta rằng, hãy gắng trở thành một cô gái đảm đang, khéo léo, chu đáo, nấu ăn ngon, biết nịnh mẹ chồng, biết khéo léo dạy chồng, thì ta sẽ có được một người chồng tốt! Còn tôi thì ngược lại. Tôi không nghĩ rằng nghĩa vụ của đàn bà là phải đi tìm một người đàn ông tốt. Tôi chỉ mong tránh gặp những tay đàn ông xấu, thế thôi!



Tôi đã quên tất thảy những chiêu thức "loại bỏ và chọn lọc" tính cách bạn trai của thời 18 tuổi (Ảnh minh họa)

Để chồng đừng gia trưởng, cách tốt nhất là đừng tự leo lên giường của một anh đàn ông gia trưởng. Muốn chồng giúp việc nhà, tốt nhất đừng yêu và cưới một anh đàn ông chỉ biết vác mồm ra bàn ăn rồi ăn xong phủi đít quần đứng dậy. Muốn tương lai có một người chồng hiểu mình, tốt nhất hãy tìm cách hiểu chính mình đang cần gì trước đã! Không muốn bị nhà chồng ép đẻ con trai bằng mọi giá, thì ngay từ đầu đừng bao giờ tán thưởng những ưu việt tuyệt đối của đàn ông.

Bởi vì, làm phụ nữ không tuyệt vời lắm sao? Tại sao chính phụ nữ lại nghĩ mình là người "thứ cấp"? Không muốn lấy phải một cô nàng đào mỏ, thì ngay từ đầu đừng đem tiền ra khoe! Sợ người chồng ham chơi, thì đừng để số điện thoại làm quen anh chàng ta gặp ở cửa vũ trường.

Và cái tôi cần là, ngay từ ban đầu, phải tránh cho xa mọi tay đàn ông lười biếng, gia trưởng, trọng nam khinh nữ. Thế nên tôi đã nói dối rất nhiều người, hầu như tất cả những người tôi từng quen ở năm 18 tuổi. Bạn tôi là một trong số những người đó, bạn còn nhớ đến tận bây giờ rằng, tôi rất hay tâm sự với mọi người rằng số tôi chỉ đẻ được con gái thôi!

Tức là, chỉ sau lần gặp đầu, những anh chàng khát khao người nối dõi, những anh đàn ông trọng nam khinh nữ đã tự nguyện loại tôi ra khỏi tầm ngắm. Tôi cũng loại được họ ra khỏi tầm giao tiếp thân mật.

Tôi đã quên tất thảy những chiêu thức "loại bỏ và chọn lọc" tính cách bạn trai của thời 18 tuổi, khi tôi gặp anh xã của tôi bây giờ. Nhưng giờ ngồi nghĩ lại, thấy sự ấu trĩ non nớt một cách bản năng của tuổi 18 không phải không có lý!

Nếu bạn giàu có, bạn rất sợ người ta yêu bạn vì tiền, thì ngay từ ban đầu, đừng mang tiền ra trêu ngươi người đời, đến nơi hẹn hò bằng siêu xe và đồ hàng hiệu một cây đầy hào nhoáng phô trương. Muốn tìm người yêu giản dị, chân thành thì cái đầu tiên là bản thân mình khi đó có giản dị chân thành không?

Nếu không muốn tìm một người bạn đời háo sắc, phù phiếm, hám gái, thì đừng đến lần hẹn đầu với cái áo hở nguyên bộ ngực và gợi cảm tuyệt đối như trên sàn diễn tạp kỹ. Bởi mặc lên sự gợi cảm bề ngoài rồi đòi hỏi người ta không được yêu rãnh ngực của bạn, chỉ được yêu thương nội tâm phong phú của bạn thôi, nghe ra có vẻ tréo ngoe thế nào!


Cần tìm một người chồng giỏi giang tài năng, chí thú gia đình, ít chơi bời bạn bè, không ham của lạ, thì có ra quán bar tìm suốt đêm này sang đêm khác cũng chẳng có. Vì căn bản là, ta đã dùng nhầm cách để tìm ra một người ta cần giữa biển người mênh mông.

Và quan trọng nhất là, nếu muốn tìm một người yêu say đắm, thì hãy tự hỏi bản thân xem, ta có điều gì tốt đẹp có thể khiến người ấy yêu say đắm. Hay ta cũng chỉ là một kẻ tầm thường như vạn kẻ khác, thậm chí, vừa tầm thường vừa đòi hỏi quá nhiều! Còn nếu ta đã có điều gì đó tốt đẹp trong tâm hồn và tính cách, ngại gì sẽ không gặp những người biết nhận ra và nâng niu ta!

Mới đó mà chớp mắt, tôi đã hai lần tuổi 18 từ bao giờ rồi.
[Đọc Truyện Này...]


Bài học cay đắng của cô bé vừa bước vào đời



Bài học cay đắng của cô bé vừa bước vào đời

17 tuổi, tôi nghỉ học, xin bố mẹ cho ra thị xã làm nhân viên phục vụ cho quán giải khát ở ngay sát biển. Tôi hiền lành, chăm chỉ làm việc nên thường cuối tháng nhận lương, cô chủ hay cho thêm ít đồng. Ngoài tiền trả nhà trọ và tằn tiệm chi tiêu cá nhân, còn được bao nhiêu tôi gửi cả về quê để phụ thêm bố mẹ nuôi đàn em trứng gà trứng vịt đang tuổi lớn.

Thời gian gần đây, cứ tầm chiều muộn, quán tôi phục vụ lại đón một tốp thanh niên ăn mặc rất sành điệu, đi xe máy đẹp, đến quán ngồi nhâm nhi cà phê, có hôm đến tận nửa đêm, khi quán đóng cửa họ mới về. Bưng bê phục vụ bia, nước cho họ, đôi lúc một vài người trong nhóm cũng buông lời trêu ghẹo, bỡn cợt nhưng tôi chỉ cười, không dám đáp trả.

Bẵng đi một thời gian không thấy nhóm khách ấy đến quán, rồi một chiều cuối tuần, cả nhóm lại tụ tập ở cái bàn kê sát biển, gọi đồ uống. Khi đặt ly cà phê cuối cùng lên bàn, bỗng có một bàn tay ấm nóng, giữ tay tôi lại và đặt vào đó một đóa hoa hồng thơm ngát. Tôi lúng túng ngẩng lên nhìn người tặng hoa, lý nhí nói cảm ơn mà không dám cầm. Giọng nói nhẹ nhàng, người thanh niên có mái tóc nhuộm màu hạt dẻ sành điệu, bàn tay lấp lánh nhẫn vàng, ánh mắt nhìn như hút hồn, bảo tôi “đừng ngại cô bé, chỉ là thấy em dễ thương thì anh tặng em bông hoa thôi mà”. Các bạn anh ngồi bên vỗ tay hưởng ứng rào rào khiến tôi vừa vui sướng, vừa ngần ngại.

Đêm một mình trong nhà trọ, mùi hương thoang thoảng từ đóa hoa hồng anh tặng, trái tim tôi như đập lạc nhịp. Không biết có phải đó là tình yêu sét đánh mà nhiều người vẫn hay nhắc đó không, nhưng từ lúc nhận hoa anh tặng, tôi không nguôi nghĩ về anh như một chàng hoàng tử đến từ trong cổ tích.


Blog tinh yeu

Liên tiếp những ngày sau, chiều nào anh đến quán cùng nhóm bạn, tôi cũng nhận được từ anh một đóa hồng thơm ngào ngạt. Rồi tôi nhận lời yêu anh mà không cần biết anh ở đâu, anh làm gì. Tôi sống trong tình yêu rực màu hồng ấy được gần một tháng thì đến cuối tuần rồi, anh hẹn đến nhà trọ đưa tôi đi xem phim.

Hồi hộp chờ đợi, cũng đến lúc tôi nghe tiếng xe máy quen thuộc của anh. Vội vàng chạy ra cửa phòng đón anh, chưa kịp chào, anh đã ôm chặt lấy tôi, hôn tới tấp. Vừa ngạc nhiên, vừa ngại vì đang ở ngay trước cửa, tôi chợt nhận thấy có ánh đèn máy ảnh sáng lóa ngay sát bên và nhiều tiếng cười phá lên ầm ĩ. Chưa kịp định thần để hiểu chuyện gì đang xảy ra, tôi nghe tiếng nói quen thuộc của anh, người mà tôi đang yêu thương: “Ê, tụi bay, tao thắng độ rồi đó nha. Cảnh mười mươi trước mắt tụi bây rồi đó”... Sau tiếng nói ấy là tiếng xe máy rồ ga, phóng vút vào màn đêm.

Sau những phút đứng lặng, tôi quay bước vào phòng. Buồn nhưng vẫn thấy mình còn may mắn là tấn trò vô liêm sỉ ấy đã kết thúc sớm. Một bài học đầu đời cay đắng nhưng chưa hề muộn.
[Đọc Truyện Này...]


Tâm sự thầm kín trong gia đình cô gái đồng tính



Tôi tin rằng trong sâu thẳm mẹ biết tôi là người đồng tính (Ảnh minh họa) Tâm sự thầm kín trong gia đình cô gái đồng tínhChủ Nhật, ngày 02/03/2014 10:39 AM (GMT+7)Khi nó đã trở thành người đồng tính với mái tóc ngắn và quần áo kiểu nam tính, tôi tự hỏi: “Chúng tôi đã làm điều gì sai mà con trở nên như thế này?”.
Bạn trẻ cuộc sống với những câu Truyện tình yêu, Ngoại tình, Tâm sự của les, gay và những bài viết sinh động, đa chiều về thế hệ 8x - 9x.

Khi nhìn lại những bức ảnh hồi bé của Sarah, tôi không thể không cảm thấy buồn. Con bé thực sự rất xinh và đáng yêu với mái tóc xoăn màu vàng, con bé mặc chiếc váy trắng với đôi boots điệu đà. Một bức ảnh khác chụp khi bé đang ở trường với mái tóc dài thắt bím gọn gàng đầy nữ tính.

Bây giờ, khi nó đã trở thành người đồng tính với mái tóc ngắn và quần áo kiểu nam tính, tôi tự hỏi: “Chúng tôi đã làm điều gì sai mà con trở nên như thế này?”. Là một người mẹ, tôi vẫn luôn yêu quý con gái mình hơn bất cứ thứ gì. Thế nhưng tôi không thể chấp nhận được việc con gái bé nhỏ nữ tính ngày nào của tôi giờ lại trở thành như thế này. Một sự thất vọng và nỗi buồn vô bờ.

Khi đang mang thai, tôi luôn hy vọng tôi sẽ có một đứa con gái. Vì vậy chúng tôi rất vui mừng khi Sarah được sinh ra. Con bé đáng yêu như một thiên thần và như bao cô bé khác, Sarah cũng thích chơi búp bê và gấu Teddies. Tuy nhiên, khi bắt đầu vào trung học, tôi cảm nhận được một điều gì đó đã xảy ra và làm con gái của tôi thay đổi. Đột nhiên con bé không muốn mặc váy và tóc nó cứ ngắn dần.

Giờ đây, tôi tự nhìn lại và tự hỏi bản thân, sẽ làm gì đây khi đối diện với việc con gái mình trở thành người đồng tính? Sẽ khuyến khích, chấp nhận hay gay gắt phản đối?

Sarah là một đứa trẻ không chỉ thông minh mà còn rất chăm chỉ. Thành tích học tập và nghề nghiệp của con bé luôn làm chúng tôi hài lòng.

Sarah có rất nhiều bạn bè cả trai và gái. Tôi hoàn toàn không có chút nghi ngờ gì về giới tính của con bé bởi lúc khoảng 20 tuổi con bé đã hẹn hò với một người khác giới. Và năm 23 tuổi, Sarah kết hôn. Tuy nhiên, chỉ vài tháng sau hai đứa chia tay nhau.

Những ngày sau đó, con bé liên tục nhắc đến người bạn đồng nghiệp tên Natalie. Thế nhưng tôi đã không chút nghĩ ngợi . Cho đến khi chúng tôi đến ăn tại nhà Sarah, và con bé đã nói với em gái của mình rằng: “Tất nhiên là mẹ biết con với Natalie là một đôi đúng không ạ?”. Vợ chồng tôi đều nghe thấy, nhưng chúng tôi cố tỏ ra bình thường để Sarah hiểu chúng tôi sẽ không chấp thuận.

Mặc dù trong thâm tâm tôi luôn có điều gì đó băn khoăn về giới tính của con bé, thế những nó vẫn là một cú sốc lớn. Tôi đã khóc. Không phải vì tôi kỳ thị người đồng tính, mà bởi vì là một người mẹ, tôi hoàn toàn không muốn chuyện ấy xảy ra với con gái tôi.
Tôi cũng quý Natalie nhưng tôi không thể chấp nhận được những ý tưởng kỳ lạ của Natalie khi hai đứa nói về chuyện sẽ có những đứa con chung.
Sau một vài năm chung sống, Natalie và Sarah chia tay nhau. Sarah chuyển đến ở cùng tôi, và tôi cũng đã cố hết sức để an ủn con bé như những bà mẹ khác. Sarah nói nó sẽ không bao giờ thay đổi, thế nhưng tôi vẫn luôn hy vọng con bé sẽ tìm được một người đàn ông tốt để sống chung.

Tâm sự thầm kín trong gia đình cô gái đồng tính - 1

Khi gặp Natalie, tôi biết đó thực sự là tình yêu. Và tôi nghĩ mẹ sẽ chấp nhận. (Ảnh minh họa - doc truyen online)

Những chia sẻ từ phia Sarah:
Tôi biết bản thân như thế nào. Nhưng vì muốn bố mẹ hạnh phúc nên tôi đã kết hôn với một người đàn ông cách đây vài năm. Mẹ có nói hồi bé tôi thích chơi búp bê, nhưng thật sự ngoài những ký ức là tomboy thì tôi không thể nhớ được những gì khác.
Em gái tôi luôn là một cô bé ngoan, hiền dịu với mái tóc vàng, và con bé thực sự rất thích búp bê. Có thể mẹ nghĩ rằng còn bé sẽ làm thay đổi được giới tính của tôi. Nhưng hoàn toàn không thể như thế được, bởi ngay từ khi còn bé tôi đã biết được tôi thật sự là ai. Đến khi trưởng thành hơn, tôi thực sự bị thu hút bởi những cô gái. Trong khi đó em gái tôi luôn mất thời gian cho việc lựa chọn quần áo rồi trang điểm để hẹn hò với các bạn trai.
Có thể mẹ nghĩ tôi cắt tóc ngắn để chọc tức mẹ, nhưng tôi làm điều đó đơn giản chỉ vì tôi thấy thoải mái. Tôi không bao giờ cố gắng để nổi loạn mà thay vào đó tôi luôn giữ bản than mình và cố gắng để có nhiều bạn trai. Tôi tin rằng trong sâu thẳm mẹ biết tôi là người đồng tính, ngay cả khi tôi kết hôn với Tony, nhưng bà luôn cố gắng lảng tránh chuyện đó. Chia tay với Tony là điều chắc chắn sẽ xảy ra.

Khi gặp Natalie, tôi biết đó thực sự là tình yêu. Và tôi nghĩ mẹ sẽ chấp nhận. Thế nhưng, bà vẫn tiếp tục vờ như không biết. Thật may mắn, nhờ có em gái Heather mà bố mẹ tôi đã lên chức bà và tôi cũng thoải mái hơn nhiều. Mẹ luôn nghĩ rằng hai người đồng tính không thể có con. Tuy nhiên, trên thực tế vẫn có thể xảy ra điều đó và tất nhiên phải nhờ sự can thiệp của máy móc và các bác sỹ. Cũng chính vì thế, cuộc sống của chúng tôi xoay quanh các dụng cụ rụng trứng, thụ tinh. Và cuối cùng quá căng thẳng, chúng tôi đã bỏ cuộc và rời xa nhau.

Tuy nhiên, trên thực tế khi tôi 16 tuổi, tôi đã có thai. Tôi cũng nói chuyện đó với bố mẹ và chúng tôi đã quyết định phá thai bởi lúc ấy tôi còn quá nhỏ. Kể từ đó, không ai nhắc đến chuyện đó. Nhưng đối với tôi đó là một sai lầm và hối tiếc lớn. Tôi luôn nghĩ rằng nếu như tôi để đứa bé đó lại thì bây giờ tôi đã có một đứa con riêng của mình. Trải qua cuộc sống mà không thể trở thành một người mẹ thực sự là một điều mất mát lớn nhất đối với tôi.
Gần đây, bố mẹ tôi đã dần chấp nhận việc tôi là người đồng tính và tôi cũng biết họ vẫn luôn mong chờ một điều gì đó khác từ tôi.
[Đọc Truyện Này...]


Hãy chọn người đã từng yêu em



Em Sẽ Chọn Người Đã Yêu Em
1h sáng.
Sms cuối cùng từ “Anh” :
“Em ngủ ngoan, quên anh đi nhé…Rồi sẽ có người tốt hơn anh, yêu em thật lòng hơn anh…Anh xin lỗi…nhiều….”
Hương nắm chặt cái điện thoại bằng một tay, một tay đưa lên bịt miệng, ngăn những tiếng vỡ òa nức nở…! Nhưng vô ích, nước mắt vẫn tuôn đầm đìa, nó nấc lên từng tiếng đau khổ. Có phải nó mất “Anh” rồi không? Không! Không được thế !
Nó muốn gào lên, muốn xé tan cái màn đêm u uất này. Nó điên cuồng, send tin nhắn cho anh :
“Đừng bỏ em!”



Nhưng tổng đài không báo chuyển…Bất lực, Hương chỉ biết khóc, cho đến khi mệt quá mà lăn ra ngủ…
Tia nắng đầu tiên của ngày mới len lỏi, xuyên qua khe cửa sổ, chiếu thẳng vào phòng khiến Hương bàng hoàng tỉnh giấc. Đôi mắt nó sưng húp, nay lại nheo vào vì nắng chói chang, trông nó thảm vô cùng…Cổ họng đắng ngắt, khàn đặc. Nắng rọi sáng căn phòng, soi rõ khuôn mặt Hương tiều tụy…Nhìn mình trong gương, nó giật mình thảng thốt. Bộ dạng nó lúc này bi đát quá! Hương sợ hãi, kéo mạnh tấm rèm, che kín cửa sổ. Nó không cho nắng vào!

Nó bồi hồi…”Anh” đi quá bất ngờ, làm nó không kịp níu. Đó là điều nó không thể ngờ, thậm chí cả hai còn không cãi vã, bỗng dưng anh nói chia tay, anh bảo có người mới. Nó chỉ biết thế, và nó phải chịu thế…! Nước mắt lại thi nhau lăn dài trên má, nó chết mất thôi!

Những ngày sau đó, nó không thể liên lạc với anh. Hơn nửa năm yêu nhau, bảo quên ngay làm sao được? Tất cả những gì Hương có thể làm lúc này, là khóc, và nhớ. Nhật ký đẫm nước mắt và trang blog ngập tràn hình ảnh của anh. Bạn bè xót xa cho nó, nhưng chẳng ai giúp được gì. Hương vẫn phải sống, bằng kí ức chứ không phải hiện tại. Nó như người mất hồn, vô thức. Ngày ngày, nó vẫn đến trường, không khóc nữa, nhưng cũng không hề cười. Đêm đến, vẫn 10h30 , nó nhắn tin chúc “Anh” ngủ ngon như thể chuyện hôm đó chỉ là giấc mơ. Mặc kệ những tin nhắn chẳng bao giờ phản hồi…

Một ngày nọ, tan lớp học thêm lúc 7h tối, nó vừa bước chân ra khỏi cổng trường, thì thật bất ngờ, nó thấy anh đứng ngay phía trước, cách nó không xa lắm đâu. Nó thổn thức, suýt thì đã gọi tên anh. Nhưng chưa kịp mở miệng, chợt nó khựng lại. Lan – cô bạn cùng lớp học thêm của nó bước ra, leo lên sau xe, ôm anh tình tứ…Áp mặt vào bờ vai anh, như ngày xưa nó thường làm vậy, rồi cả hai lướt đi, ngay trước mắt nó. Nó cứ đứng im như vậy, rất lâu, cho đến khi “Anh” và cô bạn kia khuất bóng. Nước mắt ứ đọng trên mi, không thể khóc được nữa rồi…!

Nó bắt đầu tìm đến thư viện thành phố. Không phải để học tập, nghiên cứu như người ta, mà để nghe nhạc, đôi khi chỉ là ngồi im, trốn tránh. Thư viện là nơi yên tĩnh nhất, và cũng chẳng ai thèm đếm xỉa, làm phiền nếu chẳng may nó có khóc ngon lành ở đó. Và thế là, hôm nào cũng thế. Nó có mặt ở đó từ 5h đến 7h đóng cửa. Nó chọn góc khuất nhất, bên cạnh một cái cửa sổ không bao giờ mở. Cuốn tiểu thuyết trước mặt, nó đã mượn chỉ một cuốn đấy, cả tuần nay rồi mà chưa đọc hết. Nó còn đâu tâm trí ? Hôm nay cũng vậy, cuốn sách vẫn để ngỏ, nhưng chưa một dòng chữ nào vào đầu nó. Đeo hearphone vào tai, volume mức 6, điện thoại nó lặp đi lặp lại những giai điệu :
” Now, you are leaving me.

Em sẽ không hoài nghi những ân tình, ngàn vì sao gọi tên anh, em chờ mong anh.Hỡi, gió ơi có bay về xa?
Hãy nói với anh rằng: người ra đi nơi đây nắng không về. Em ngồi đây, mãi mãi, đợi anh…”
Chìm đắm trong du dương, mắt nó lại cay cay, nó nằm gục mặt xuống bàn. Chợt có tia nắng chiều ấm áp hôn lên tay nó, làm nó giật mình ngẩng đầu lên. Một thằng con trai cao lêu nghêu đang ra sức mở cái cửa sổ già nua rít ken két ở chỗ nó. Đưa tay lau vội những giọt nước mắt tèm lem, nó rút tai nghe ra, cằn nhằn :
- Anh đừng mở cửa sổ có được không ạ?



Thằng con trai giật mình quay lại, ngạc nhiên :
- Ơ. Cửa của nhà em à?
- Không – Hương bực mình – Nhưng anh không thấy là đang nắng à?
- Nắng chiều muộn không làm đen da đâu em ạ – thằng con trai phì cười.
- Em không thích nắng! – Hương gắt nhẹ.
Thằng con trai ngây ra một lát, rồi cũng lên tiếng :
- Ừ thì đóng. Sao mặt em cứ khó đăm đăm thế ?
- Chuyện của nhà anh à? – nó phản bác.
Với tay đóng cánh cửa, thằng con trai quay lại, nhìn thẳng vào mắt nó :
- Những mà não hết cả lòng!
- Chả liên quan…
Hương tỏ vẻ khó chịu, giả vờ chúi đầu vào cuốn sách. Thằng con trai nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh nó :
- Anh là Minh. Làm quen nhé?
- Ừm…
- Thế em tên gì?
- Ừm – Hương lơ đãng.
- Tên là “Ừm” á? Bố mẹ em vui tính thế?
Hương giật mình, bẽn lẽn :
- À nhầm…Hương. Linh Hương ạ.
- Tên chả hợp với người gì cả – Minh tủm tỉm.
- Ơ hay – Hương trố mắt – Kệ em chứ. Không hợp chỗ nào?
- Tên thì rõ là hay, cái mặt thì…
- Mặt làm sao? – Hương cáu.
- Mặt thì cứ như…”Hot girl Hoa Quả Sơn” ý…
Hương trợn mắt :
- Anh bảo em giống khỉ á?
- Em tự nói đấy chứ. Kể ra thì cũng thông minh phết.
Hương làu bàu :
- Đẹp lắm ấy mà chê người khác.
Minh nhăn nhở :
- Cười phát anh xem nào – mồm nói, tay kéo miệng Hương ra tới tận mang tai – Đấy, giống người hơn rồi ấy.
- A a a a a a a a a a a ! – Hương kêu thất thanh – Đau! Anh bị điên à?
Minh thả tay ra, lè lưỡi :
- Điên thì mới nói chuyện với em còn gì.
- Vầng – Hương bĩu môi – lâu lắm mới gặp được thằng điên như anh!
Minh bật cười :
- Điên như anh em có phấn đấu 10 năm nữa cũng không được!
Thấy Hương im lặng, nó lại bắt chuyện :
- Em đến đây làm gì?
- Thế anh đến đây làm gì? – Hương vặn vẹo.
- Anh tìm ít tài liệu, năm nay thi lại Đại Học…
- À ra thế – Hương mỉa mai – tưởng giỏi lắm, ai ngờ năm ngoái “toạch”…
- Không. Năm ngoái anh đi du học…
- Sao không ở bển luôn đi, về làm gì?
- Hờ…Anh thích thế ấy.
- Đúng là điên mà…
Minh trầm ngâm :
- Thực ra…Năm ngoái anh đang học dở bên Pháp, thì bố anh bị tại nạn và…qua đời…
Hương quay sang Minh, đôi mắt mở to. Thấy Minh lảng đi, nó bối rối :
- Em xin lỗi…
- Ừ không sao – Minh nói nhỏ – Anh về Việt Nam học cho mẹ còn được nhờ. Với cả người Việt dùng hàng Việt thôi.
Minh lại đùa được ngay. Hương cười, nụ cười hiếm hoi kể từ hai tuần nay :
- Anh hay thật ý!
Minh đổi chủ đề :
- À mà…Hình như em đang có chuyện buồn đúng không?
- Vâng…Sao anh biết ? – Thở dài.
- Dự thế – Minh nháy mắt.
- Dự chuẩn rồi đấy – Hương cười chua xót.
- Người yêu đâu mà không tâm sự sinh sự?
- Chết rồi…
- Làm sao chết?
- Trèo cây ớt, ngã, chết…
- Kết thúc có hậu đấy – Minh phá lên cười.
- Em đùa…- Hương cụp mắt.
- Thế buồn chuyện gì? Cứ mạnh dạn trình bày đi, nếu không giúp được thì anh sẽ giúp…
Hương nhăn mặt :
- Em buồn thật mà.
- Vì sao?
- Bị…đá.
- Đau lắm không?
- Đau – Hương thở hắt ra.
Nhắc đến chuyện đó, Hương lại thấy lòng nao nao. Nó cúi gằm mặt xuống, Minh nhẹ nhàng :
- Em còn yêu người ấy không?
- Có…- Hương rụt dè.
- Níu đi, kéo đi…
- Tuột rồi, người khác nhặt rồi…Hì…
- Đòi lại.
- Mặt em mỏng…
- Là sao?
- Em không xinh, nhưng cũng còn cái lòng tự trọng…- Hương nghẹn ngào.
Minh bật cười :
- Anh biết mà. Bọn con gái là chúa chảnh nhá. Chính vì thế mà đôi khi mất oan một số thứ quan trọng đấy.
- Vầng…
- Thế em…có hận người đó không?
Hương quay sang nhìn Minh, cái nhìn như ánh lên một tia khó hiểu, nhưng rồi, giọng nó chùng xuống :
- Có…
- Muốn trả thù không?
- Muốn…
- Biết cách trả thù không?
- Không…
Hương ngập ngừng, ngước mắt nhìn Minh như thỉnh cầu.
- Anh nói cho em đi?
- Đó là…Hãy sống tốt hơn nó, để nó phải hối hận em ạ.
Hương ỉu xìu :
- Nói thì dễ lắm, nhưng làm thế nào mới là điều quan trọng.
Minh đứng dậy vươn vai :
- Haiz…Cứ từ từ, anh sẽ chỉ cho. Tin anh đi, người ta dù gì cũng là du học sinh hơn 1 năm mà, em phải…mạnh mẽ lên, như một cô gái Châu Âu ý…
- Dạ…
Ánh nắng bên ngoài cửa sổ lụi tắt dần, Minh giục :
- Về chưa em? Sắp tối rồi đấy.
- Vâng.
Hương ngập ngừng đứng dậy, thu dọn đồ đạc, nó cắm cúi bước ra khỏi cửa thư viện. Chợt Minh gọi giật lại :
- Này..!
- Sao hả anh?
Minh vẫy vẫy tay :
- Ngày mai, lại hẹn gặp em ở đây nhé!
- Vâng – Hương cười híp mí.
Không ngờ cuộc gặp gỡ ngắn ngủi với Minh lại khiến Hương nhẹ nhõm hơn nhiều như vậy. Nó đã cười, ít ra là 2 lần liền. Hy vọng đêm nay, không phải dùng thuốc ngủ…
Ngày hôm sau, Hương háo hức đi thật nhanh đến thư viện. Vẫn chỗ ngồi đó, khung cửa sổ đóng chặt, tối om. Không thấy Minh đâu, Hương tiu nghỉu, lại gục mặt xuống bàn. Chợt có tiếng “Bộp” rõ to sát bên tai Hương, giật mình, con bé ngước lên.
- Ah! Anh Minh!
Minh kéo ghế ngồi xuống :
- Sao mặt vẫn xị ra thế này?
- Em tưởng anh cho em leo cây – Hương lẩm bẩm.
Minh phì cười :
- Leo đến đoạn nào rồi? Xuống đê…
Hương không trả lời, nó nhìn tay Minh hất hàm, hỏi :
- Cái gì thế kia?
- À, con lật đật. Em nhìn này…
Minh thả mạnh con lật đật xuống mặt bàn, nó lắc lư, chao đảo một hồi lâu rồi dừng lại, đứng thẳng như vị trí ban đầu. Hương tròn mắt, vẻ chưa hiểu “Thế này là thế nào”. Minh giảng giải :
- Em thấy không. Con lật đật này, dù em có ném nó xuống đất mạnh như thế nào chăng nữa, dù nó có bấp bênh đến bao lâu chăng nữa, thì cuối cùng, nó vẫn hiên ngang đứng dậy…
Hương đưa tay đón lấy con lật đật xinh xắn từ Minh, nhẹ nhàng vuốt ve, âu yếm nó.
- Anh nói như nhà triết học ấy.
- Ừm…Bố đã từng dạy anh thế mà.
Bỗng cả hai cùng im lặng. Minh vân vê mãi những trang giấy của cuốn sách nó cầm trong tay, còn Hương cứ lặng lẽ ngồi nhìn con lật đật chuyển động. Chợt Minh lên tiếng :
- Này! Muốn đi ăn kem không?
- Dạ? – Hương ngơ ngác.
- Đi ăn kem cho hạ nhiệt.
- Ok! – Hương thích thú – Lâu lắm rồi mới có người mời đi ăn.
- Em ăn tham lắm hả? – Minh đùa.
- Tham cái đầu anh ý. Đi thôi…
Hương phấn khích. Ngồi sau xe Minh, tóc nó bay bay, gió vờn tóc nó như những đứa trẻ tinh nghịch. Hai đứa huyên thuyên đủ điều, như thể đã thân thiết từ rất lâu rồi vậy.
Quán kem đầu hè không đông lắm. Hương gọi to :
- Cô ơi cho cháu 2 ly kem Swensens, nhiều chocolate ạ…!
Minh vờ nhăn mặt :
- Chơi bời thế! Kem đấy mặn chết được ý…
- Ơ cái anh này, kem ngọt mà…
- Nhưng mà nhìn menu kia kìa, 60k một ly, không biết em thấy thế nào chứ, lưỡi anh nó chát xin xít rồi đây này.
Hương khúc khích :
- Cho anh chết. Ai bảo dụ dỗ cơ…
Từng thìa kem mát lạnh, ngọt ngào tan nhanh trong miệng nó, nỗi buồn cũng theo đó mà trôi bớt xuống dạ dày. Minh ngồi nhìn Hương thưởng thức ly kem một cách ngộ nghĩnh, không chớp mắt. Nó thấy Hương trẻ con quá chừng..!
- Ơ. Anh không ăn à? Kem chảy hết bây giờ?
- À ừ…- Minh lúng túng – Anh nhìn em ăn cũng được. Kẻo lát em gọi thêm vài ly nữa thì anh đến nước về nhà cạy tủ cắm sổ đỏ.
- Á à! Trêu em!
Rồi Hương tự nhiên, xúc một thìa kem từ ly của Minh, ấn vào miệng thằng bé :
- Ăn đi này.
Bị bất ngờ, Minh không kịp phản ứng, miệng nó nhoe nhoét chocolate. Nó ngại ngùng rút khăn giấy lau lấy lau để. Hương bò lăn ra cười. Mặt Minh đỏ rần rần.
- Minh mèo! Hê hê…
- Anh lại bôi hết chỗ kem này vào mặt em bây giờ – Minh hăm dọa.
Tiếng cười nói rộn rã cả một góc phòng. Mấy chị phục vụ đứng gần đó cũng phải đưa tay che miệng…
Đột nhiên, cánh cửa quán hé mở. Một đôi nam nữ bước vào. Miệng Hương đang ngoác ra vì cười, chợt như cứng lại. Nó thốt lên khe khẽ :
- Anh!
“Anh” đang đi cùng Lan, người yêu mới, tay trong tay, hạnh phúc. Ánh mắt Hương ngây dại…Chợt, cô bạn ấy nhìn thấy Hương, thì thầm điều gì đó vào tai “Anh”, rồi bước nhanh đến bàn Hương đang ngồi :
- Chào ấy!
Hương cố rặn một nụ cười xã giao :
- Ừm..! Chào ấy.
Không để Hương đợi lâu, Lan lên tiếng :
- Hương này… Thực sự tớ không vui khi biết là ấy suốt ngày lên blog viết này viết nọ về người yêu tớ, lại còn đêm nào cũng nhắn tin làm phiền anh ấy, dù biết anh ấy rất khó chịu, và sẽ không bao giờ trả lời…
- Tớ…
- Đừng giải thích gì cả. Tớ chỉ muốn nói với ấy rằng, từ nay, buông tha cho Duy đi. À, còn bạn trai mới đây hả? Đẹp đôi đấy. Chúc 2 bạn hạnh phúc và đừng làm phiền bọn tớ nữa…Được không?
Nói rồi, Lan kéo tay “Anh” đi thẳng. Hương ngồi im, không phản ứng, nước mắt ứa ra khổ sở. Nó cứ nhìn chằm chặp vào ly kem đang chảy ra gần hết. Minh lo lắng lay lay vai nó :
- Hương à…Em sao thế?
Hương òa khóc, nức nở, không thành tiếng. Minh cuống cuồng an ủi :
- Thôi…đừng…Ngoan nào…Đừng khóc…
Hương gục vào vai Minh, nước mắt ướt đẫm áo. “Anh” liếc qua nó, ái ngại, nhưng rồi lại quay đi, rất nhanh…
Buổi đi chơi với Minh đang vui vẻ, bỗng sự xuất hiện của “Anh” làm tất cả như tan thành mây khói. Hương trở lại với trạng thái thất thần như thường có. Khuôn mặt nó lại lầm lì, xám xịt. Minh rụt rè đề nghị :
- Về nhé?
- Vâng – Hương đáp nhẹ như gió.
+++
* * *
Hương ghét màn đêm. Nó làm Hương nhớ đến “Anh” khủng khiếp! Bốn bức tường vây quanh Hương âm thầm nhìn nó khóc. Không biết Hương đã hết bao nhiêu nước mắt vì “Anh”. Hương bày la liệt trên giường những kỉ niệm : là con mèo bông “Anh” tặng hôm Noel, là nhẫn đôi hiện “Anh” cầm một chiếc, là tấm thiệp xinh xắn tự tay “Anh” làm ngày sinh nhật, là những bức ảnh hai đứa chụp chung, nụ cười “Anh” ngập tràn hạnh phúc…Hương sẽ vứt hết, đốt hết, nó thề! Nhưng…phải qua đêm nay. Nó mệt nhoài, thiếp đi trong quá khứ, bên tai còn vang lên những giai điệu trầm ấm :
“Về nơi nắng không đến, tìm những cảm giác không tên
Những im ắng trong đêm, những khoảng vắng đọng lại trong em…
Về với những cơn mưa thật buồn lắng đọng lại không quên
Về với gió mây, đưa những cảm xúc theo cỏ cây
Về lại nơi tình yêu bắt đầu khi những sóng gió chưa bao giờ đến
Về những kí ức ngọt ngào cả anh và em không bao giờ quên
Nắng vương nhẹ vào tóc em cuốn theo xúc cảm nơi anh
Để cho tâm hồn bay theo làn gió lên từng áng mây của trời xanh…”
Nhiều ngày sau, Hương sống như một cái bóng. Tan học là về thẳng nhà, không la cà quán xá, không đến cả thư viện. Nó lao đầu vào học cho quên hết sự đời. Nó khép kín hơn bao giờ hết. Lẳng lặng và u uất, hầu như không muốn tiếp xúc với bất cứ người nào. Đôi khi, nó trộm nghĩ đến cái chết…
Một ngày nọ, trong lúc dọn phòng, Hương phát hiện con lật đật mà Minh tặng nó hôm lâu đang nằm im lìm một góc. Hương vô thức thả con lật đật xuống sàn. Nó vẫn lắc lư, vẫn chao đảo, và cuối cùng, vẫn trở về vị trí cũ..! Hương lại nhặt lên, rồi thả tiếp. Hàng chục lần, con lật đật vẫn kiên cường đứng vững. Lồng ngực Hương đau nhói. Bỗng như nhớ ra điều gì đó, Hương bật dật, chạy thật nhanh ra khỏi nhà. Nắng chiều vẫn gay gắt, mồ hôi mồ kê nhễ nhại, Hương xồng xộc lao vào thư viện, lướt mắt qua chỗ ngồi quen thuộc, nó vui mừng :
- Minh!
Minh ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt Hương, nó mỉm cười không hề ngạc nhiên :
- Chào cô gái!
- Hôm nào anh cũng đến đây à? – Hương bước vào, thắc mắc.
- Ừ, hôm nào anh cũng đợi em…
Lặng yên một lát, Hương lên tiếng :
- Em nghĩ kĩ rồi Minh ạ, từ nay em sẽ sống khác. Em sẽ…trả thù, anh dạy em đi…!
- Em còn giữ con lật đật không? – Minh hỏi.
- Có – Hương hớn hở chìa con lật đật đang cầm trên tay ra – Chính vì nó mà em mới hiểu được vấn đề đấy!
- Tốt!
Hương ngồi xuống bên cạnh Minh, nó đưa mắt chờ đợi.
- Em muốn…viết lại cuộc đời mình không?
- Là thế nào hả anh? – Hương nghiêng nghiêng đầu.
- Nghĩa là, viết một câu chuyện về chính em ấy. Về những vấp ngã, và cách em đứng dậy đầy kiêu hãnh?
- Em dốt vắn lắm…- Hương xị mặt.
- Ồ không – Minh xua tay – Đừng nghĩ đến cách hành văn, hãy viết bằng cảm xúc, như là em đang viết Nhật kí ấy. Có lẽ cách này không giúp em quên được hoàn toàn, nhưng sẽ nhẹ nhõm hơn rất nhiều…
- Vâng!
Hương nhoẻn miệng.
- À mà, em quên mất. Cho em số điện thoại của anh đi…
+++
Mấy ngày hôm nay, tinh thần Hương đã có bước tiến triển rõ rệt. Nó không còn vác bộ mặt đưa đám tới lớp, lại xà vào buôn chuyện tưng bừng với mấy con vịt bàn dưới. Đêm đến, lạch cạch bàn phím online chat chit với Minh. Minh toàn làm nó bất ngờ, vui vẻ. Một lần, Minh hỏi nó :
- Hương này…
- Dạ?
- Em yêu anh không? Hehe…
- Không! – Hương lém lỉnh.
- Không yêu anh thì…chó nó yêu… :- – Hahahahahahahaha…
Hương cười nghiêng ngả. Lâu rồi nó mới vui như thế.
Hằng ngày, cứ đều đặn, 5h Hương có mặt ở thư viện đợi Minh. Minh sẽ đến cùng ôn bài với Hương, giúp nó giải quyết những bài toán khó chỉ trong vài phút. Và chỗ ngồi bên cửa sổ đóng kín quen thuộc là nơi không hề thay đổi. Có lần, Minh thắc mắc :
- Sao lúc nào em cũng chọn chỗ ngồi này vậy? Nó có gì đặc biệt à?
Hương ngẩn ngơ suy nghĩ mãi, hồi lâu, nó bảo :
- Vì đây là nơi…nắng không đến…
Minh thở dài ngán ngẩm :
- Em sống trong bóng tối quen rồi à?
- Vâng ạ.
- Kiểu gì cũng có ngày anh phải mang em phơi bày ra anh sáng.
- Đố anh đấy.
- Đừng có thách nhà nghèo mút tay…
- Tởm quá đấy Minh ạ…!
Hương cười ngặt nghẽo. Thời gian khiến nó và Minh trở nên gần nhau hơn, không còn khoảng cách. Minh vừa là anh, vừa là bạn, vừa là trung tâm tư vấn, vừa là cái gì đó đối với Hương, rất khác biệt…
+++
2 tháng sau, sát cái ngày cả Hương và Minh đều phải chuẩn bị cho kì thi đại học cam go, Hương gọi điện rủ rê :
- Minh Minh! Đi cafe không anh?
- Em đừng gọi anh là Minh Minh….Nghe điêu lắm.
- Kệ em! Thế anh có đi không?
- Có.
- Có thì luôn và ngay đi chứ lại.
Lại một buổi chiều đầy nắng…Quên nói rằng, Hương đã không còn sợ nắng…chẳng biết tự khi nào nữa. Có hôm, nó còn đứng bên cửa sổ, đưa bàn tay nhỏ xinh hứng lấy ánh nắng nhạt nhòa, nheo mắt ngắm nhìn những hạt bụi li ti đang chuyển động vội vàng trong không khí. Hương vẫn trung thành với Rex Cafe từ ngày còn yêu “Anh”, đến bây giờ nó cũng không có ý định thay đổi “địa bàn hoạt động”. Minh ra quầy gọi đồ uống, Hương ngồi trên ghế, đầu lắc lắc theo tiếng nhạc, hồn nhiên như cách đây vài tháng. Bỗng, một bàn tay rụt rè đặt lên vai nó. Hương quay lại, ngỡ ngàng :
- “Anh”..?!!
Hương đứng phắt dậy, nhìn anh dò xét. Anh cúi đầu, nói nhỏ :
- Hương…anh xin lỗi…
Nó kinh ngạc. Trái tim như bắn ra khỏi lồng ngực.
- Anh biết anh sai rồi. Rời bỏ người yêu mình để đến với người mình thích…quả là một quyết định hết sức nông nổi, thiếu chín chắn. Anh biết em đã rất buồn, anh biết em vẫn còn….yêu anh…Anh đã đọc những gì em viết trên blog cách đây vài ngày…Và…Em có thể cho anh một cơ hội nữa, được không?
Tai Hương như ù đi. Nó vẫn nhìn anh trân trối, đôi mi run rẩy. Đúng lúc ấy. Minh quay lại bàn, Minh ngơ ngác, cảm giác như mình là người thừa trong cuộc đối thoại này, nó định bụng sẽ đi ra ngoài cho hai người nói chuyện. Hương chợt bừng tỉnh, nó hít vào một hơi thật sâu, thở ra cũng thật mạnh :
- Anh ạ…Có lẽ nên giới thiệu với anh, những dòng anh mới đọc trên blog em, thực ra chỉ là một câu chuyện, em sáng tác. Nhân vật nam chính có vẻ giống anh…Nhưng, nhân vật nữ chính, yêu anh ta đến suốt đời, thì không phải em, anh ạ…- Rồi Hương quay sang nắm nhẹ bàn tay Minh – Và anh biết đấy… Đây là bạn – trai – mới của em!
Hương nhấn mạnh từng tiếng một, nó siết chặt tay Minh hơn. “Anh” ngạc nhiên hết sức, “Anh” lắp bắp :
- Hương…Anh biết em cố tình làm thế này để khiến anh phải dằn vặt…Anh đã hối hận rồi mà…
- Anh không hiểu à? – Hương châm chọc – Đáng lẽ em không thể xóa đi hình ảnh của anh nhanh đến thế. Nhưng anh thử nghĩ mà xem, lúc em tuyệt vọng, em cần anh biết bao, thì anh đã ở đâu nào? À ừm…Cả Hoàng Lan người yêu bé nhỏ của anh nữa, sao bạn ấy không xích anh vào để anh đỡ chạy lung tung rồi lại mất công tìm kiếm nhỉ?
- Em…
“Anh” tím mặt. Hương vẫn tiếp tục :
- Rồi anh sẽ thấy, chẳng có ai yêu và hiểu anh nhiều như em đâu. Nhưng mà thôi, em nghĩ là…anh không xứng. Còn bây giờ, em không muốn lựa chọn, em – yêu – người – yêu – em..! Anh đi đi…!
“Anh” bàng hoàng nhìn Hương.
- Ai đã khiến em trở nên như vậy…?
- Đừng hỏi, anh biết câu trả lời cơ mà…
“Anh” tức giận, hầm hầm bước ra khỏi quán. Hương không nhìn theo anh, giọt nước mắt lăn dài trên má, nhưng kèm theo đó là một nụ cười…Lúc bấy giờ, Minh mới lên tiếng :
- Nói dối…!
Hương ngậm ngùi :
- Em quên Duy thật rồi…
- Không – Minh quay mặt đi – “Em – yêu – người – yêu – em” ấy…!
Hai má Hương đỏ bừng, bàn tay nó vẫn nằm gọn trong lòng bàn tay Minh, ấm áp :
- Nói thật đấy…
- Gì cơ? – Minh quay lại.
- Xin thề…! Em nói thật…
+++
Tháng 7 nắng vàng rực rỡ. Người ta thấy bên kia đường, một con bé sung sướng reo to :
- Người yêu ơi! Em đỗ rồi…! Hứa sẽ đưa em đi chơi thì thực hiện đi !!!
Và nhảy cẫng lên, ôm chặt anh chàng cao lêu nghêu, vẻ mặt đang cực kì hạnh phúc. Đó là Hương! Minh nhìn nó trìu mến :
- Anh đào tạo cơ mà. Người yêu giỏi lắm. Bây giờ muốn đi đâu cùng anh nào?
Hương cười hiền nhìn Minh, thỏ thẻ :
- Đi đâu cũng được, đi suốt cuộc đời…
Hai cái bóng tựa vào nhau, đổ dài trên con đường đầy nắng…Đâu đó vang lên đoạn cuối của một bản tình ca :
“…Nếu còn nhớ ngày hôm qua, xin đừng để nắng tắt dần…”.

[Đọc Truyện Này...]


Subscribe to: Posts (Atom)
 
Truyện tình lãng mạn Blog tinh yeu | Doc truyen online | niên giám thống kê | viên rửa bát|bột rửa bát|muối rửa bát|
Lên Đầu Trang
Lên Trên