Blog tinh yeu, truyen tinh yeu cam dong

Blog tinh yeu, hình ảnh ý nghĩa: blog-truyen

Anh không xứng đáng để yêu em...



Em nói đầy thách thức “Em sẽ không lấy một người không có nghề nghiệp và tiền đồ như anh. Anh không xứng đáng để yêu em...". Sau khi em bước đi, anh đã quyết định phục thù...

Lời nói đó như lưỡi dao cứa vào trái tim đang mê mệt vì em. Vậy mà em phũ phàng và dứt khoát: "Hãy chứng minh cho em thấy anh tài giỏi như thế nào rồi hãy đến tìm em”. Sau khi em bước đi, anh quyết chí phục thù.

Anh đem cả trái tim chân thành ra mà bày tỏ tình cảm với em, vậy mà em phũ phàng từ chối. Em còn nói anh không có nghề nghiệp, liệu có nuôi nổi bản thân không mà đòi yêu và lấy em? Sĩ diện trong anh bị tổn thương quá lớn. Anh quyết sẽ phải làm cho em thay đổi cách đánh giá về anh.

Anh vốn là chàng trai không được học hành tử tế cho lắm, học hết lớp 12, anh nghỉ học đi làm. Nhưng rồi công việc vất vả, anh chuyển hết chỗ này đến chỗ khác. Ỷ thế bố mẹ khá giả đôi chút nên anh cứ thây kệ, việc gì cũng chỉ làm trong vài tháng là xin nghỉ, mà có đi làm đa phần đều xin thêm tiền bố mẹ. Có thể nói anh sống lông bông, không mục đích, không lí tưởng và định hướng gì cho tương lai.

Nếu có một điểm sáng duy nhất trong con người anh lúc đó thì chính là tình cảm mà anh dành cho em. Ngay lần đầu gặp gỡ, vẻ nết na thùy mị của em làm anh mê mệt. Trong lòng anh chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ thay lòng đổi dạ, mặc dù anh còn chưa kịp bày tỏ tình cảm với em. Anh quyết tâm muốn lấy được em.

Anh tìm đủ mọi cách thức để gây ấn tượng và chinh phục em. Em dường như không bận tâm với điều đó lắm thì phải. Em dửng dưng trước sự nhiệt tình hừng hực của anh. Chính vì thái độ đó anh càng lao vào cuộc yêu với quyết tâm ngùn ngụt là chinh phục được em.




Anh nào có ngờ, ngày anh bày tỏ tình cảm em lại phũ phàng từ chối đến vậy. Lúc đó anh nghĩ không yêu một người là bình thường, nhưng em có nhất thiết phải đánh vào tự trọng và sĩ diện của anh như thế không? Anh cảm thấy bị coi thường. Ngay khi em nói rằng, một người đàn ông mà không tự nuôi sống được bản thân bằng chính sức lực của mình thì không bao giờ có thể là chỗ dựa cho vợ con được. Chính vì thế anh bắt đầu thay đổi, để cho em thấy.

Sau buổi tối em thẳng thừng từ chối. Anh không tìm gặp em nữa, cũng không nhắn tin, điện thoại. Anh bắt đầu xin vào làm việc ở một công ty. Tất nhiên, với trình độ phổ thông như anh chỉ có thể làm công nhân. Điều đó giúp anh hiểu ra rằng, muốn thăng tiến trong sự nghiệp cần có học vấn. Anh về nhà nhờ đứa em gái đang học đại học ôn tập giúp lại bài vở. Anh thi một lớp học đại học tại chức và anh đỗ. Vậy là hàng ngày, ban ngày anh đi làm, tối tranh thủ đi học. Anh dần dần nhận ra niềm hứng khởi trong công việc. Những tháng lương do anh chịu khó đi làm đầy đủ đã dần giúp anh trang trải cho cuộc sống của chính mình mà không cần ngửa tay xin thêm tiền bố mẹ.

Thực sự có đôi lúc anh cảm thấy mệt nhoài vì phải gồng mình lên kham nhiều việc nhưng cứ nghĩ tới câu nói của em làm anh không thể nào thôi cố gắng được. Anh không thể để em khinh thường anh mãi được. Suốt thời gian đó, anh tuyệt nhiên không tìm gặp em.

Công việc mỗi ngày một suôn sẻ, anh được cất nhắc lên vị trí cao hơn do tính chăm chỉ và cận thận trong mỗi việc làm. Càng làm lâu, anh càng nhận ra được tính chất của từng việc. Mọi người khen anh có tố chất, chỉ là trước kia anh không thực sự cố gắng mà thôi. Anh thăng tiến nhanh chóng không ai ngờ, dần dần anh leo lên được chức phó phòng sau khi hoàn thành tấm bằng đại học tại chức.




Anh dần quên cái dự định sẽ tìm gặp em để nói cho em biết anh hoàn toàn có thể thành công. Anh nghĩ có thể giờ em đã quyết định gắn bó đời mình với một người đàn ông khác mà em cho là xứng đáng. Nhưng rồi chính em là người tìm gặp anh: “Cuối cùng thì em đã đợi được tới ngày thấy anh trưởng thành và thành đạt như ngày hôm nay. Không hiểu anh có còn muốn cùng em xây một tổ ấm như lời anh nói ngày trước hay không, nhưng suốt thời gian qua em vẫn luôn đợi anh".

Anh không hiểu mình đang được đón nhận điều gì nữa. Dường như em đang chấp nhận anh. Giờ anh mới hiểu ra rằng, em đã có tình cảm với anh từ dạo đó, nhưng vì muốn anh thay đổi cuộc sống mà em phải làm như thế. Có lẽ em đã đánh cược vào anh. Nếu ngày đó, em từ chối và anh thây kệ, chúng mình sẽ mãi xa nhau. Hoặc nếu anh thay đổi như ngày hôm nay nhưng tình cảm lại không còn cho em nữa, em cũng sẽ không thể bên anh. Em đã đi một nước cờ nguy hiểm, nhưng niềm tin trong em là có cơ sở. Anh thành công rồi và… vẫn còn yêu em.

Một đám cưới chuẩn bị được diễn ra, hơn tất cả mọi lời, anh chỉ muốn nói: “Cảm ơn em nhiều lắm, vợ yêu!”.
[Đọc Truyện Này...]


Tình yêu đôi khi chỉ là một cơn gió



Tình yêu - hai tiếng thiêng liêng ấy đôi khi lại chỉ là của một người. Có những câu chuyện bạn không thể kể cho ai, không ai có thể nghe và hiểu được nó cả. Một tình yêu na ná như tình đơn phương.


Và đôi khi bạn chấp nhận cho nó bước qua cuộc đời mình như là một cơn gió vậy. Rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi mà.

Cô vừa đưa tay vẽ lên mặt kính ướt mưa, vừa thủ thỉ cho anh nghe. Có những khoảng thời gian cô im lặng không nói gì, chỉ nhìn ra bên ngoài đường rồi bất giác đếm những ánh đèn xe lập loè sáng.
- Tình yêu nó có vị gì, anh có biết không?

- Sao em lại hỏi anh như vậy?

- Vì anh đã từng yêu.

Cô vừa đưa tay vẽ lên mặt kính ướt mưa, vừa thủ thỉ cho anh nghe. Có những khoảng thời gian cô im lặng không nói gì, chỉ nhìn ra bên ngoài đường rồi bất giác đếm những ánh đèn xe lập loè sáng. Quả nhiên không hề nghe thấy tiếng còi xe khi bước chân vào quán cafe thân quen này. Hơn một năm nay cô vẫn thường như vậy, ngồi quán quen, lấy điện thoại gọi cho một người quen, gọi một món đồ uống quen mà không cần nhìn menu, nhưng câu chuyện cô và anh trao đổi mỗi lần đều khác nhau. Có lẽ vì vậy mà cô không chán khi nói chuyện với anh và hình như anh cũng vậy.

Thế giới của cô và của anh chưa bao giờ chạm vào nhau, họ chỉ vô tình tạo ra một sợi dây vô hình gắn kết họ lại với nhau. Anh hơn cô nhiều tuổi, anh đã từng có người yêu và hiện giờ vẫn còn độc thân. Cô đang là sinh viên, cô chưa từng có người yêu và hiện giờ cũng đang độc thân. Nhiều lúc cô hỏi đùa anh rằng tại sao hai người họ không trở thành người yêu của nhau, thế có lẽ sẽ thú vị biết mấy. Nhưng sau câu hỏi ấy, cô lại ngăn anh không được trả lời. Vì dù anh trả lời như thế nào đi chăng nữa, cô cũng không muốn nghe, cô chỉ là muốn anh một ngày nào đó tự động nói ra chứ không phải trả lời câu hỏi của cô.



Sài Gòn đẹp nhất về đêm, đặc biệt là những đêm như thế này - trước giáng sinh. Người Sài Gòn đón giáng sinh không cần khăn len, không cần áo ấm, không cần găng tay... Bởi Sài Gòn không có mùa đông.
Cô giật mình rồi mỉm cười khi bản nhạc giáng sinh trong quán vang lên. Anh có việc bận phải ra ngoài nên anh hẹn sẽ gọi lại cho cô khi trở về. Cô đặt điện thoại lên bàn, tự mỉm cười cho sự chờ đợi của mình. Lắc đầu, cô cố gắng đẩy hết những ảo tưởng khó thành hiện thực đang cám dỗ mình.

Ngồi một mình không buồn sao?

Một giọng nói trầm ấm vang lên từ phía sau lưng cô. Cô nhận ra là ai và không quay lại.

- Sao cậu biết mình ở đây?

- Mình hiểu cậu quá mà, ngoài nơi này ra thì cậu có còn cái xó xỉnh nào mà rúc vào đâu.

- Này, ăn nói cho cẩn thận nha, mình xử đẹp bây giờ!

- Cứ tự nhiên!

Nguyên kéo ghế ngồi xuống, cậu nhắm mắt, đưa khuôn mặt về phía Kim. Kim giật mình, ngửa người ra sau. Nhưng chỉ sau vài tích tắc, Kim nhanh gọn tóm lấy hai tai của Nguyên, kéo vừa phải.

- Này thì thách.

- Á á đau đau, bỏ tay ra nào.

- Chừa chưa?

- Trong tình huống này có đứa nào ngu đến mức trả lời chưa không? Cậu hỏi thừa.

Kim buông tay, cười đầy mãn nguyện.

Giữa đất Sài Gòn này, đêm sẽ chẳng bao giờ cô đơn nếu ta có một ai đó ngồi cùng, dù không nói gì cả, nhưng sẽ ấm áp hơn. Với Kim, Nguyên như một món quà bí mật. Vì không một ai biết hai người thân thiết với nhau. Trên lớp sẽ không bao giờ ngồi cùng nhau, nói chuyện với nhau rất ít và hiển nhiên, đó là giao kèo của hai đứa – người bí mật. Chỉ đêm đến, người bí mật mới xuất hiện và tìm đến nhau, ngồi với nhau ở một nơi mà khả năng xuất hiện người quen ít nhất có thể.

Thỉnh thoảng Kim vẫn thắc mắc rằng tại sao những người hợp nhau đến như vậy lại không thể trở thành người yêu, trong khi đó lại cứ chờ đợi, hy vọng vào một thứ tình cảm xa vời, đoán trước là không có kết quả gì. Tình yêu thật kỳ lạ. Giống như câu chuyện của Kim bây giờ, rõ ràng người giúp đỡ và ở bên cạnh cô là Nguyên chứ không phải người con trai cách xa cô hàng ngàn cây số, chỉ có thể cho cô nghe thấy giọng nói ấm áp, ngoài ra, lúc cô đau buồn, cần người giúp đỡ, anh lại không thể đến bên. Trên đời này vốn có những điều nghịch lý luôn xảy ra, dù muốn hay không thì Nguyên cũng không thể đánh lừa cảm xúc của mình, rằng cô muốn ở bên người con trai kia chứ không phải bất kỳ ai khác đang tồn tại ngay bên cạnh cô.

10 giờ đêm, Kim và Nguyên rời khỏi quán. Vẫn như thường lệ, Nguyên sẽ đưa Kim về tận phòng trọ rồi sau đó mới quay về, dù cả hai ngược đường. Họ đã từng giao kèo với nhau rằng cho đến lúc một trong hai người có người yêu thì họ sẽ cùng nhau làm những điều mà sau này sẽ làm cho người mình yêu. Chẳng hạn như Nguyên muốn sau này đưa bạn gái đi đến nơi – về đến chốn, muốn tặng hoa và quà vào những ngày đặc biệt, muốn hát cho cô gái của cậu nghe mỗi khi cô ấy buồn.



Thế nên cậu đã thực hiện những điều đó với Kim. Còn Kim, cô muốn sau này có người yêu sẽ nấu cơm cho anh ăn, tự tay làm những món đồ handmade như gối, cốc nước… để tặng anh, và cô đã làm như vậy với Nguyên. Dĩ nhiên, có những giới hạn được đặt ra giữa hai người họ, giới hạn quan trọng nhất đó là không trở thành người yêu của nhau, bởi như vậy sẽ đánh mất nhau nếu chia tay. Giao kèo đơn giản thế thôi, và Kim tin mình sẽ thực hiện tốt, vì trong trái tim cô giờ đây chỉ có anh.

- Kim! Cho mình mượn tay. – Nguyên bỗng nhiên dừng lại, quay sang yêu cầu nghiêm túc.

- Làm gì?

- Mình lại có thêm một điều muốn thực hiện với bạn gái tương lai. Giờ phải tập luyện trước.


Kim chưa hiểu lắm, nhưng cô cũng đưa tay ra. Nguyên đứng im một hồi nhìn vào bàn tay của Kim, rồi nhanh chóng đưa tay nắm lấy tay Kim, Kim giật mình theo phản xạ rút tay lại.

- Sao thế?

- Sao cái gì mà sao, tại sao lại nắm tay mình?

- Vì mình muốn nắm tay bạn gái tương lai, giờ chưa có nên phải nhờ cậu vậy. – Nguyên cười mỉm dễ thương, ánh mắt như van xin. – Làm ơn đi mà…

- Cậu lạm dụng mình quá rồi đấy nhé! Thế sau này có đòi ôm hay hôn mình không? – Kim thẳng thừng hỏi, vẻ vừa đùa vừa thật.

- À không, chỉ nắm tay thôi. Mình muốn dành nụ hôn đầu cho người mình yêu cơ. Mà cậu cũng phải giữ gìn đi chứ, con gái con đứa gì mà cứ nói chuyện ôm hôn như không có gì.

- Ơ, thì mỗi với cậu mình mới hỏi thế chứ, bản cô nương đây cũng ngoan hiền lắm chứ bộ, còn chưa nắm tay ai đâu đấy!

- Nói nhiều quá! Đi thôi!

Nguyên xua tay rồi nắm tay Kim kéo đi không thương tiếc. Vì với người bí mật thì những điều này cũng trở thành bí mật nên Kim không phản đối, hơn nữa không yêu thì nắm tay cũng đâu có cảm xúc gì. Quả đúng thật, Nguyên nắm chắc tay Kim, nhưng cô chỉ có cảm giác như đang nắm quai túi xách hoặc một món đồ gì đó trong tay. Rồi cô lại tự hỏi, nếu chàng trai đang nắm tay cô là anh, liệu trái tim cô có thổn thức?



Anh gọi điện cho Kim, anh nói sẽ bay vào Sài Gòn vào lễ giáng sinh năm nay, anh muốn thăm một người mà anh nhớ. Kim bỗng cảm thấy trái tim mình đập nhanh hơn bao giờ hết, mặt nóng ran. Vì anh chưa bao giờ nói ở trong này anh có quen ai khác ngoài Kim nên cô cứ đinh ninh người anh đang nói là mình, nhưng cho đến khi anh ngập ngừng kể với cô câu chuyện cô chưa từng biết thì Kim chỉ muốn òa khóc.

“Đó là người anh đã từng yêu, giờ đây anh vẫn yêu cô ấy. Bọn anh chia tay vì khoảng cách địa lý, nhưng giờ anh có đủ can đảm để gặp cô ấy rồi. Anh cũng muốn gặp em, muốn biết người em gái đã chia sẻ với anh biết bao niềm vui nỗi buồn có khác với những gì anh tưởng tượng hay không…”

Kim đã im lặng, nói đúng hơn là cô chết lặng vì có thứ gì đó đã vỡ tan. Có lẽ là niềm hy vọng, sự chờ mong và cả ảo tưởng trong cô đã vỡ ra, lăn lóc ở khắp nơi trên đường tình, muốn nhặt lại cũng không thể, vì giờ đây mắt cô đang nhòa đi vì thứ nước mằn mặn.

Kim nhắn tin cho Nguyên hẹn cậu ra bờ sông quen thuộc. Trước khi Nguyên có mặt, Kim đã tự nhủ sẽ không khóc nữa, vì trước đó cô đã khóc nhiều rồi, giờ cô chỉ đang cần một bờ vai để dựa vào cho vơi đi mệt mỏi vì những ảo tưởng trong thời gian qua của mình.



Nguyên đến nơi, trời tối nên cậu không thể nhìn thấy cặp mắt sưng húp vì khóc của Kim. Bờ sông lặng gió, nhưng lục bình vẫn cứ trôi như việc vốn dĩ nó phải thế, dù không có gió, lục bình vẫn có nước. Ai cũng nghĩ gió sẽ đưa lục bình đi, vậy mà sự thật là chính nước mới là nguyên nhân. Giờ phút này Kim cảm thấy mình giống như đám lục bình phụ thuộc kia, mong chờ gió là anh, nhưng lại lợi dụng nước là Nguyên để trôi đến nơi muốn đến.

- Sao hôm nay lại muốn ra đây?

- Không có gì, chỉ là nghĩ ra muốn được dựa vào vai người yêu tương lai nên gọi cậu ra để tập luyện trước.

- Giọng cậu sao thế? Ốm à? Hay là khóc?

- Không sao cả. Ngồi xuống và im lặng, chỉ cần cho mình mượn vai để dựa là được.


Nguyên làm theo lời Kim, cậu không nói thêm tiếng nào nữa, nhưng Kim thì lại nghe rất rõ tiếng trái tim cậu đang đập, nghe cả tiếng ký ức ùa về, chúng dồn dập đến mức Kim như đang bị ép vào góc tường đến nghẹt thở. Rồi một tiếng nấc, hai tiếng nấc, nhiều tiếng nấc khác phát ra, Kim òa khóc.

Tưởng Nguyên sẽ cuống cuồng lên hỏi lý do, nhưng cậu lại vẫn ngồi yên, im lặng.

- Ôm mình được không? – Kim nói trong sự nghẹn ngào. Giờ phút này cô muốn được ở bên mẹ để nằm trong lòng mẹ, nhưng giờ cô đủ khôn lớn để hiểu rằng mẹ sẽ buồn thế nào nếu nhìn thấy cô khóc. Bây giờ cô cần một cái ôm, của ai cũng được.

Nguyên nhẹ nhàng quay sang, vòng tay ôm Kim, bàn tay cậu đặt lên lưng cô vỗ về. Rất lâu sau, Kim mới thôi khóc khi nhận ra chiếc áo sơ mi của Nguyên đã dính đầy cả nước mắt và nước mũi của cô. Mọi thứ lại trở về trạng thái yên lặng.

- Giờ kể mình nghe có chuyện gì nào? – Nguyên quay sang nhìn Kim.


- Cậu chưa yêu phải không? Thế thì cậu không hiểu cảm giác của mình lúc này đâu. – Kim nhìn vô thức trong đêm đen, giọng nói đã không còn nước mắt.

- Đúng, mình không biết cậu đang đau như thế nào, nhưng ai nói với cậu mình chưa yêu? Chỉ là vì mình chưa nói với người ấy biết tình cảm của mình thôi, và người ta cũng quá ngốc nên không thể nhận ra tình cảm của mình.

Cậu đang nói gì thế? Giờ mình không đủ tỉnh táo để suy luận những câu nói khó hiểu của cậu đâu.

- Rồi cậu sẽ hiểu thôi. Nhưng cậu đừng có trở thành một đứa mít ướt chỉ vì chuyện tình cảm vớ vẩn của cậu, cái chuyện mà không thể kể ra thì có gì đáng để khóc cơ chứ.

Kim cố gắng trợn tròn mắt nhìn cậu bạn. Nguyên nói đúng, chuyện của cô thậm chí chỉ là chuyện của một người, chỉ mình cô cảm nhận rồi ngộ nhận, anh cũng chưa bao giờ nói yêu cô.

Kim nhắm mắt lại để ép cho giọt nước mắt đang ngân ngấn phải trào ra ngoài. Lục bình không có gió vẫn sống được nếu có nước. Cô cũng thế, anh không thuộc về cô nên có chờ mong cũng thành vô vọng. Tình yêu ư?

Đôi khi nó chỉ là chuyện của một người thôi, chuyện không thể kể cho ai nghe từ lúc nó bắt đầu cho đến khi nó kết thúc. Nó na ná tình đơn phương, mà cũng không hẳn là đơn phương. Chấp nhận nó như một cơn gió ngang qua cuộc đời, mọi thứ rồi cũng sẽ ổn cả thôi.

Nghiêng đầu dựa vào vai Nguyên, Kim mỉm cười nhẹ. Bỗng cô thấy lòng nhẹ tênh.
[Đọc Truyện Này...]


Nơi nhớ thương đong đầy



Cứ ngỡ ngày mình tự chọn lấy kết cục buông tay, cũng là lúc bước qua yêu thương với đôi mắt ráo hoảnh và trái tim không hề gợn sóng. Những ký ức xưa cũ kia sẽ vĩnh viễn ở lại sau lưng dưới lớp bụi mà thời gian phong ấn. Ta chọn rời đi, không một cái ngoái đầu…

Đã dũng cảm từ bỏ hay can đảm rời tay, đã thôi những ngày khư khư giữ những điều cố chấp, đã đổi lấy an yên bằng cái đành lòng dằn đi nuối tiếc. Nhưng sao đường một chiều vẫn thấy lòng mình mắc kẹt? Xuôi thì nhớ, ngược lại thấy thương.

Chúng ta lao vào tình yêu bằng bất chấp, và đánh cược cả những nhiệt huyết xuân xanh. Định mệnh xô đẩy hai người lạ tìm đến nhau, rồi sau những thiết tha xen lẫn xót xa, sau những tháng ngày rộng dài kề cạnh, trái tim xê dịch không còn muốn nằm yên như ngày cũ, ta bước ra cuộc tình với ý niệm kẻ còn lại rồi cũng lần nữa trở thành người dưng.

Thời gian xoay vần mọi thứ đến đắng cay, để khi giật mình nhận ra mới thấy những thứ mình tự tay buông lại là những điều ngày xưa không muốn mất. Những ngọt ngào hóa thành chua chát, những thân quen hóa khách đường xa giữa đường.



Những người nói tình yêu là thứ cầm lên được thì cũng đặt xuống được, hoặc là chưa yêu bao giờ, hoặc là lâu lắm rồi chưa được ai yêu. Vì chỉ khi đang đau đáu về những nhớ thương, ta mới hiểu, tình yêu ấy, nó là thứ xúc cảm lạ kỳ có thể khiến người ta nghiện chỉ vì một cái sẩy chân. Ngã vào để yêu nhau thì dễ, nhưng lúc bước ra rồi, ai cũng trống hoác những mảng lòng dai dẳng buồn đau.

Trái tim luộm thuộm những nhớ và thương, hai con người vẫn lỳ lợm hoài mong dù lý trí đã ngẩng cao đầu dằn lòng dứt bỏ. Hóa ra, dù can tâm từ bỏ người hay khổ đau khi bị người phụ bạc, thì nỗi buồn đều sòng – phẳng – chia – đôi.

Quanh quẩn trong những ngày kim đồng hồ đi ngược về phía hôm qua, mới thấy yêu thương là thứ mỏng manh nhưng lại khiến ta nặng lòng hơn tất thảy. Muốn thoát ra và gột sạch, hoặc ta cần thời gian, hoặc ta cần một lần nữa lại yêu.

Định mệnh vốn là kẻ ham chơi, thi thoảng lại đưa ta ra làm trò trêu chọc. Nó vẽ ra cái vòng tròn bế tắc, đẩy ta vào và hê hả nhìn duyên phận con người xoay quanh. Để rồi khi ngẩng cao đầu ngỡ lòng nguội lạnh và không dễ cho phép ai đó khiến mình tổn thương, cũng chính là lúc tự mình đang rơi vào những ngày trái tim không muốn thở. Khi xuôi thương, ngược nhớ, ngã vào đâu cũng đau đến nát lòng!
[Đọc Truyện Này...]


Hãy học cách níu kéo tình yêu



Thật kỳ lạ, khi anh biết phải buông tay em ra nhưng trái tim vẫn vướng lại muốn ở cạnh em. Thật kỳ lạ, khi anh biết phải để em đi, nhưng làm thế nào đây? Anh vốn dĩ chẳng thể nhìn em dời bước. Lý trí gào thét bắt anh phải từ bỏ còn trái tim anh lại đau đớn từng cơn. Có thể nói cho anh biết được không em, anh giờ đây phải làm gì?

Anh biết mình không phải là đứa trẻ, không thể cứ khăng khăng đòi giữ lấy em không buông. Mọi thứ cứ rối tung trong đầu khiến anh nghẹt thở, em à, phải làm sao khi anh không thể để em đi?

Xin lỗi em, vì anh yêu em. Xin lỗi em, vì tình yêu của anh quá lớn, nó lớn đến nỗi giày vò anh mỗi ngày. Em, có thể cho anh được níu tay em kéo lại lần cuối được hay không? Anh sẽ cố ngăn cho nước mắt không rơi, cũng ngăn cho bản thân mình không ôm chặt lấy em chẳng rời. Đến giờ phút cuối cùng, tại sao anh lại cảm thấy mình quá vô dụng?

Xin lỗi em, anh vẫn còn yêu em thế này, cũng không làm cách nào để quên em hoàn toàn như lẽ phải thế. Nhưng, phải làm thế nào khi nỗi nhớ em vẫn mãi không nguôi? Biết là đã chấm dứt, vậy mà không thể ngăn chính mình dừng lại, anh biết mình hèn nhát, nhưng chỉ lần cuối này thôi, cho anh níu em lại lần cuối này nữa thôi.


Giá như có ai dạy anh làm thế nào để nhanh chóng quên một người? Để anh không phải khổ sở tỏ ra mình sống vẫn tốt, để anh không phải canh cánh mãi không nguôi khi nhớ về ký ức của chúng ta. Tại sao em tàn nhẫn được, còn anh có học cách nào cũng không thể?
Người ta vẫn nói rằng, phải học cách lãng quên thì mới có thể mạnh mẽ, hà tất anh cứ phải dõi theo một người đã không còn ở lại bên cạnh mình nữa. Nhưng không phải đâu em à, chỉ khi nào trải qua mới hiểu được sâu sắc, có những lúc trái tim mình không chịu sự điều khiến của chính mình đâu em.

Anh nghĩ, rồi có một ngày anh cũng sẽ quên được em thôi, và sẽ bắt đầu một cuộc sống mới, với một cô gái khác, lại là một cô gái mà anh yêu, như đang yêu em bây giờ. Con người không thể sống cô độc quá lâu, cũng không thể chờ đợi ai đó một cách vô vọng.

Rồi anh sẽ gặp được một người khác khiến anh rung động, yêu thương cô ấy, cùng cô ấy kết hôn, sinh con và sống với nhau đến già. Hoặc cũng có thể anh sẽ phải trải qua một vài mối tình dở dang nữa thì mới có thể gặp được hạnh phúc viên mãn. Nhưng, ngay lúc này đây, tận sâu trong thâm tâm, anh vẫn muốn níu giữ em lại mặc dù biết điều đó là không thể.

Anh biết, giữa chúng ta đã chẳng còn gì nữa, điều gì đã qua là không thể kéo về. Bất chợt anh có suy nghĩ rằng, nếu chúng ta chịu hạ mình một lần níu để kéo nhau trước khi mối quan hệ này tan vỡ, có thể mọi chuyện sẽ khác đi.

Nhưng rồi anh lại tự giễu bản thân mình, ở đời này, có việc gì ở tương lai mà có thể đoán trước được. Khi ấy, chúng ta chỉ là những người trẻ, chưa biết cách làm thế nào để yêu thương người khác với cái tôi quá lớn của mình.
[Đọc Truyện Này...]


Lãng quên thôi ... tình đầu!



Trong cuộc sống, ai mà không có trong mình một cuộc tình, dù ngắn dù dài nhưng khi anh đến, cuộc sống của em đã thay đổi rất nhiều. Em thấy yêu mây hơn, yêu gió, yêu hơi thở cuộc sống, và em yêu anh rất nhiều. Với em anh là cả thế giới!

Và rồi anh đi ngang qua em, để lại trong em rất nhiều cảm xúc lạ...

Thời gian trôi qua, rồi em cũng tìm được cho mình một chỗ dựa. Nhưng đúng là em đã không thể lãng quên anh anh à - Mối tình đầu của em.



Khi mà trong cuộc đời xuất hiện một người nào đó muốn chạm vào ngực trái ta để trở thành hiện tại, thì lý trí vẫn xuôi ngược dòng so sánh kẻ đó với ký ức của xưa kia. Biết là khập khiễng, biết là trớ trêu – nhưng người đầu tiên cứ lỳ lợm nằm yên để xúc cảm trong ta trở về những ngày đã xa mà bấu víu.

Tình đầu dở dang thì trái tim cũng chẻ đôi hai nửa. Để từ đó, những người đến sau phải xô đổ một bức hóa thạch đã bị phong ấn thời gian mới có thể đi tiếp nữa mà tiến vào sâu hơn.

Tình đầu – có đuổi cũng chẳng đi, nhưng có mời cũng không mặn mà tới nữa. Tình đầu đứng đó, thi thoảng chỉ nhìn người cười khóc với những ngây ngô.

Em không nghĩ ngày trước chúng mình đã từ bỏ nhau, chỉ là những nông nổi quá thừa nhưng dũng khí chưa đủ của tuổi xuân cản đường khiến chúng ta lỡ hẹn. Để đến khi thời gian khiến mình bình tâm mà sực tỉnh, thì cả anh và em đều đã của người ta từ lâu lắm rồi.
[Đọc Truyện Này...]


Subscribe to: Posts (Atom)
 
Truyện tình lãng mạn Blog tinh yeu | Doc truyen online | niên giám thống kê | viên rửa bát|bột rửa bát|muối rửa bát|
Lên Đầu Trang
Lên Trên