Blog tinh yeu, truyen tinh yeu cam dong

Blog tinh yeu, hình ảnh ý nghĩa

Mình chia tay nhé



Nếu nhận được câu nói của đối phương: Mình chia tay nhé!? chắc hẳn không ít người sẽ òa khóc hoặc điếng người vì sốc, vì đau đớn hay vì hụt hẫng và cảm giác như mất đi cả thế giới.

Nhưng bạn ơi sao phải khổ chứ. Thẳng thắn nhé, không yêu người này thì yêu người khác, bảy tỉ người trên thế giới không lẽ sống đến hết đời bạn chẳng còn tìm được người nào nữa để yêu? Sao cứ làm như tận thế đến nơi, người ta bỏ rơi thì mình cũng phải thở thoi thóp?

Ừ thì tình cảm không phải sợi dây mà lấy kéo cắt là xong, chẳng thể một sớm một chiều nói hết yêu là trái tim trống rỗng. Nhưng tình yêu cũng không thể là lẽ sống, nếu sinh ra chỉ để mỗi việc yêu thì trái đất này đã chẳng cần tiến hóa để làm gì - blog tinh yeu


Hãy nhớ, có những thứ tình cảm đáng quý hơn cả tình yêu và có những người yêu bạn còn hơn cả người yêu. Ở một chừng mực nào đó, người yêu suy cho cùng cũng chỉ là người lạ. Lạ rồi quen, quen rồi thành lạ mà thôi. Trên đời này, chẳng ai phải có nghĩa vụ đối tốt với bạn trừ cha mẹ và bản thân chính bạn. Nếu không thể chịu nổi trách nhiệm về cảm xúc của bản thân, không sống tốt cho mình thì người ta chọn lựa chia tay có khi cũng chẳng sai - truyện tình yêu

Không ai buồn hộ mình và cũng chẳng ai thương, ngã ở đâu thì đứng dậy ngay chỗ đấy. Buồn mãi chẳng ai khen, đau hoài không ai thưởng. Có đáng không?

Nghĩ đơn giản thôi, cuộc sống này không bao giờ công bằng. Thế nên, để có được cái này, bạn bắt buộc phải hi sinh cái kia. Cái này lên thì cái nọ xuống, cái nọ mất thì cái kia về. Độc thân thì đã sao? Bạn sẽ nhận ra bạn bè là chỗ dựa rất tốt! Bị phản bội? Chưa bao giờ bạn nhận ra mình mạnh mẽ đến thế đâu! Chia tay khi vẫn còn yêu? Hãy nhớ, sống ở đời không phải cứ muốn là được. Vậy nên, học cách đánh đổi dần đi thôi.

Thực ra, tình yêu là mãi mãi đấy! Nó chỉ chuyển từ người này sang người khác mà thôi. Chạy đến cùng đường nó sẽ tìm ra bạn. Đừng xoắn chỉ vì mình vừa mới chia tay.
[Đọc Truyện Này...]


Chuyện tình: Tình cũ rủ cũng không tới



Danh ngôn có câu: "Tình cũ không rủ cũng tới". Đâu phải mối tình cũ nào cũng đẹp đẽ và mặn mà như thế. Cùng blog tình yêu hòa mình vào câu chuyện và cảm nhận sự sâu sắc của câu nói ấy.

Mọi người cứ kháo nhau tình cũ không rủ cũng tới, nhưng có ai biết tới rồi thì sẽ đi đến tận đâu? Yêu lại người cũ là đi đường vòng để quay lại nỗi đau, hay nhắm mắt cùng nhau quên đi nỗi buồn đã từng có. Rốt cuộc thì, yêu thêm người này lần nữa, đúng hay sai?

Nhiều lúc, chỉ ước giá có phải lên rừng xuống bể để mang được người ta về nối lại tình xưa thì cũng cam, dẫu sống lại chết đi vài ba lần nhưng được yêu thêm lần nữa thì cũng không hề gì sất. Nhưng khi người ta sững sừng ngay trước mặt, lắp ba lắp bắp đề nghị yêu lại từ đầu thì mình thành ra lưỡng lự. Chẳng phải giấc mơ giữa ban ngày là có thật rồi đây sao? Cớ gì mình lại không muốn thức?


Khoan đã rủ rê nào, người cũ ơi!


Tình cũ, mình rủ mà người ta không tới đã đành. Nhưng đâu phải cứ có người rủ là mình sẽ tới. Vì tình thì cũ, nhưng người đã mới rồi còn đâu!


Bởi cái ta đang yêu, suy cho cùng lại là ta trong quá khứ, người của quá khứ, chứ không phải người đã nhẫn tâm quăng quật ta vẫy vùng trong thương đau, giờ dửng dưng trở về như chưa từng vứt bỏ. Và như chưa hề có cuộc chia ly?


Nếu ngày trước đã dứt áo ra đi, giờ muốn về, hãy tự mình tìm đường quay lại. Chiếc chìa khóa ngày xưa vứt bỏ, giờ muốn mở, hãy tự rèn lấy đi! Cái gì cũng có giá của nó, đợi chờ cũng thế thôi. Tuổi thanh xuân vốn đã keo kiệt từng ngày, cớ gì chán là đi, buồn buồn thì quay trở lại? Ai trả lại những ngày đẹp đẽ nhất của tuổi trẻ cho những người bị bỏ lại phía sau?





Chúng ta chỉ loay hoay với những thứ đã qua, mà quên mất tất cả đã không còn như trước. Yêu lại người cũ, cái khó nhất chính là phải làm thân với một người lạ đã từng quen. Ta không còn là ta, người không còn của ngày xưa được nữa. Thời gian độc ác đến độ, biến một người ta yêu đến khắc cốt ghi tâm thành người dưng giữa đường - truyen tinh yeu


Tình cảm dẫu có còn, thì cảm giác xưa đừng trông mong nó còn nguyên vẹn. Và người đã bỏ ta một lần, đừng cả tin mà nghĩ sẽ không có lần sau. Vốn đã yêu thì đừng toan tính, nhưng yêu lại người cũ chính là đem mình ra đánh cược. Được ăn cả, ngã lỗ cả quá khứ lẫn hôm nay!


Nếu người cũ có rủ, thì nhìn kĩ xem đó là người lạ, hay người đã quen. Ta yêu người đứng trước mắt, hay chỉ yêu cái hình dung kia trong quá khứ mà thôi. Đừng để yêu người cũ chẳng khác gì đọc một cuốn sách đến hai, ba lần, kết cục cũng đâu có khác xưa!
[Đọc Truyện Này...]


Blog tình yêu: Tìm chốn bình yên



Với anh, tình yêu luôn là mãi mãi và bất diệt, chỉ có điều, người cùng anh đi đến cuối con đường này không phải là em nữa rồi...!

Anh không phải là người giỏi giấu cảm xúc, nhưng anh lại là người giỏi đoán biết cảm xúc của người khác vậy nên đừng cố nói nhớ anh, rằng mọi thứ chỉ là do hoàn cảnh. Và cũng đừng dối anh rằng em đã từng yêu anh. Anh nhắm mắt cũng cảm nhận được mà, thật đấy em à - blog tinh yeu.

Anh biết thế, nhưng hình như để quên em thì khó quá, có vẻ anh không làm được. Anh không quên được những kỉ niệm giữa anh và em, không quên được hình ảnh em dựa vào vai anh mà khóc khi “tình đầu” rời bỏ em và anh nói “hãy bắt đầu lại từ đầu, hãy tin anh.. và rồi anh sẽ không bao giờ phải đau khổ thế này”. Nhưng, bây giờ em đã phản bội lại lời nói đấy rồi, anh không khóc… nhưng không thể quên em.

Những lúc rảnh rỗi, à không, kể cả những lúc cố tình bận rộn với biết bao công viêc anh vẫn lén lút nhìn nhìn, ngó ngó vào facebook em rồi nhảy từ facebook anh sang facebook "người mới" ấy, tự nhiên đắng nơi cổ họng, nước mắt anh trào ra chẳng kiểm soát được khi thấy hai người vui vẻ bên nhau. Anh biết chuyện ấy sẽ xảy ra, nhưng sao vẫn đau thế này?

Chợt nhận ra rằng quên một người thật khó. Bởi những kỉ niệm, những cảm xúc đã từng có với nhau đâu dễ dàng chôn sâu về quá khứ. Nhưng anh hiểu trong cuộc đời mỗi người đều có những khoảng thời gian khó khăn như thế, cố dặn lòng phải vượt qua, chỉ là sớm - muộn!



Anh sẽ không phải hối hận vì đã sống hết mình cho tình yêu ấy (Ảnh minh họa)

Và em hãy yên tâm, rồi anh sẽ quên được, sớm thôi, bởi…

Thực ra, nỗi buồn thì sâu, nhưng niềm vui đôi khi lại rất nhỏ. Anh vẫn sẽ cố gắng sống tốt. Một lời nói động viên, một câu nói vô tư và có phần mộc mạc của một người bạn cũng sẽ khiến anh cảm thấy ấm lòng hơn.

Anh biết rằng tổn thương đã tồn tại thì mãi mãi chẳng thể mất đi. Cứ nghĩ rằng giấu càng sâu, thì đâu nhìn thấy nữa... Nhưng đôi khi, những thứ ta không nhìn thấy nữa cũng chẳng phải là những thứ ta đã quên hẳn rồi. Nó vẫn ở đó, dù xa xôi, nhưng chưa từng biến mất... Vì vậy anh sẽ không cố quên em nữa, cứ để mọi thứ tự nhiên rồi thời gian sẽ làm nó phôi phai. Mọi thứ sẽ nguôi ngoai dần, dù không thể quên nhưng chắc chắn sẽ chẳng còn sâu.

Anh sẽ tự làm mình vui bởi đơn giản, anh sẽ không phải hối hận vì đã sống hết mình cho tình yêu ấy.

Và em à...

Anh vẫn tin trên đời có những thứ là mãi mãi. Đó là tình yêu. Với anh, tình yêu là mãi mãi... chỉ có điều người cùng anh làm nên tình yêu đấy không phải là em nữa!
[Đọc Truyện Này...]


Đám cưới mối tình đầu



Chia sẻ blog tình yêu lãng mạn, đẹp đẽ nhất của "Đám cưới tình đầu".

Thiệp hồng được gửi đến văn phòng lúc 5 giờ chiều, khi các nhân viên đang sửa soạn trở về nhà sau một ngày làm việc tẻ nhạt như bao ngày khác. Đích thân cô lễ tân duyên dáng mang nó đến tận bàn làm việc của anh. Một tấm thiệp sang trọng màu trắng với những hoa văn ép nhũ và dòng chữ màu tím ngay ngắn toát lên sự tinh tế. Thế nhưng anh lại cảm thấy bất an nhiều hơn. Anh liếc qua phần tên chú rể, lạ hoắc, hoàn toàn không gợi anh nhớ đến một người quen nào. Anh tiếp tục đưa mắt sang tên cô dâu, vậy là thế giới của anh đã tàn lụi vào ngày hôm nay.

Bỗng nhiên cả khu văn phòng trở nên ngột ngạt và tù túng hơn bao giờ hết, anh thấy khó thở ngay cả khi điều hòa đang chạy hết công suất. Tại sao lũ người kia lại có thể cười nói vui vẻ đến thế? Họ hạnh phúc lắm ư? Toàn những chuyện hớt lẻo, nói xấu người khác, toàn những kẻ vô dụng cố bám trụ lại đây với một công việc đáng thương và đồng lương hèn mạt. Bỗng nhiên anh cảm thấy ghê tởm cái không khí này, anh phải rời khỏi đây. Anh đứng dậy, tay vẫn nắm chặt tấm thiệp đã nhăn nhúm và bước đi thật nhanh.

Thang máy đưa anh lên tầng thượng, nơi có thể nhìn thấy toàn cảnh sông Hồng đang bị kẹp giữa hai bên bờ đầy ắp nhà cao tầng chọc trời. Nhưng anh chẳng còn thấy gì nữa, các giác quan khác cũng đang mất dần cảm xúc. Anh ngồi phịch xuống nền đất láng bê tông xù xì như thể đã bị vắt kiệt hết sức lực. Thế là cuối cùng cô ấy cũng lấy chồng. Mối tình đầu của anh, người mà anh vẫn gặp trong những cơn mộng mị dài bất tận, người mà anh vẫn đau xé ruột mỗi khi chợt nhớ đến giữa một chiều mưa cô quạnh nào đó. Cô sắp lấy chồng và cô đã gửi thiệp mời cho anh như một sự trả thù rằng anh hãy nhìn đi, tôi vẫn hạnh phúc khi anh ruồng bỏ tôi.

Sau khi chia tay, anh mất ba năm để thôi tự trừng phạt mình vì đã đánh mất cô. Thêm một năm nữa để vỗ về nỗi đau nguôi ngoai, nó đã chịu ngủ yên với quá khứ tật nguyền đầy những xước sẹo và nước mắt. Anh đã chôn nó rất sâu dưới tầng tầng lớp lớp ký ức bằng sự lãnh cảm với thế giới yêu thương và thiêu cháy nó đến khi chỉ còn nắm tro tàn bằng những cuộc tình một đêm vô cảm xúc. Anh đã tự lừa dối mình, tự tẩy não để có thể sống một cuộc sống bớt ưu phiền, vơi đi những ân hận của tuổi trẻ ích kỷ, thế nhưng...

Ngay khi nhìn thấy tên của cô được viết rất đẹp trên tấm thiệp, tất cả những ký ức xưa cũ lập tức ùa về, rõ nét như thể mới xảy ra ngày hôm qua, mạnh mẽ như chưa từng bị hủy diệt. Chúng giống như một hố đen bất tử, đã vươn tới những giới hạn ngoài vũ trụ bao la kia, khiến anh không thể kiểm soát được. Chúng chỉ đơn giản chơi trốn tìm với anh, thỉnh thoảng chúng xuất hiện và ném một ít cảm xúc tệ hại vào người anh. Nhưng lần này, chúng đã đổ xuống như một cơn sóng thần cuốn trôi tất cả lý trí và sự tự vệ nơi anh, chúng hạ gục anh trước khi anh kịp nhận ra chúng.

Một đoạn phim ngắn lướt qua trước mắt anh. Lần đầu tiên anh gặp cô ở trường phổ thông, đó là một sáng mùa đông lạnh lẽo, anh đã yêu cô ngay từ cái nhìn đầu tiên, một tình yêu trong lành tuyệt đối. Lần đầu tiên họ hôn nhau, hai năm sau đó khi cả hai đã là sinh viên. Nụ hôn đầu thật vụng về và lóng ngóng, chỉ chạm môi rất nhẹ nhưng lại in dấu sâu đậm trong lòng họ đến suốt đời. Anh nhớ những đêm mùa thu se lạnh, anh và cô đi dạo trên đường Phan Đình Phùng để thưởng thức mùi hoa sữa thơm ngào ngạt. Anh nhớ những ly chè đủ màu sắc, những que kem lạnh buốt mà anh cùng cô ăn trong một buổi trưa hè nắng vàng giòn tan trên lá cây.

Anh cũng nhớ những câu nói ngu ngốc và dại dột mà anh ước giá như mình chưa từng nói ra. Anh nhớ những giọt nước mắt trong veo lăn dài trên gò má cô, nhớ giọng nói đứt quãng vì nấc nghẹn của cô qua điện thoại... Anh nhớ ngày cô rời xa anh, một buổi chiều ảm đạm giống như ngày hôm nay. Anh chỉ biết đứng nhìn cho đến khi bóng cô xa khuất... mãi mãi.

Nước trào ra từ khóe mắt như một dòng thác đổ xuống miền tăm tối. Anh chẳng buồn ngăn nó chảy, nếu có lúc nào mà anh có thể từ bỏ sĩ diện đàn ông và tự cho phép phần yếu đuối trong con người mình được hiện hữu thì chính là lúc này đây. Cách đây bốn năm, khi anh ngu ngốc buông tay cô, chẳng bao giờ anh nghĩ trong phần đời còn lại của mình sẽ có một buổi chiều anh ngồi trên tầng thượng của một tòa building chọc trời và khóc như trẻ con. Nước mắt cứ tuôn rơi, cuốn theo những phiền muộn, ân hận và cô đơn anh đã phải gánh chịu suốt những năm tháng qua. Anh không thể kìm nén nổi nữa.



Mặt trời chỉ còn lấp ló sau đường chân trời như đang tạm biệt ngày dài sắp chết đi. Dưới cái bóng chạng vạng của khí quyển, các tòa nhà bắt đầu lên đèn, con người vẫn hối hả với nhịp sống về đêm của họ, tiếng còi inh ỏi, khói bụi đặc quánh như địa ngục. Nhưng những điều đó chẳng còn liên quan gì đến anh nữa. Anh giờ đây như một hạt cát đã rời khỏi trái đất và trôi dạt trong vũ trụ bao la. Anh có nên nhảy xuống không? Câu hỏi này bắt đầu ám ảnh anh, độ cao hàng trăm mét so với mặt đất đang dần trở nên thân thiện với anh. Ngẫm lại, anh đã làm được gì trong đời? 24 tuổi, làm việc như điên trong suốt ba năm mà chẳng mong muốn đạt tới một cái gì cụ thể. Hầu như không đi đâu và cũng không có nhiều bạn bè. Tóm lại anh chưa làm được cái gì to tát cả.

Thế giới này vốn là cái nhà tù khổng lồ, nơi con người tự giác nhốt mình trong đó mà chẳng cần một quản giáo nào thúc ép. Sự nhàm chán, lòng đố kỵ, lòng tham, nhục dục, tiền bạc... đó là tất cả những gì anh và những người khác biết đến. Cuộc đời anh là một chuỗi những điều tầm thường, ngoại trừ cô. Cô là món quà tuyệt vời và ý nghĩa nhất mà Thượng Đế đã ban tặng cho anh nhưng anh đã không biết quý trọng và hôm nay là ngày anh phải trả giá cho những sai lầm của mình.

***

Đám cưới được diễn ra trong khuôn viên trường đại học, nơi chú rể đang làm giảng viên. Anh đến khá sớm so với giờ đón khách, các nhân viên tổ chức đám cưới đang rải những quả bóng bay lên cửa chào phủ đầy hoa lá bằng nhựa plastic. Một số người có vẻ là người nhà hai họ đang xem chỗ này, bình phẩm chỗ kia, ai ai cũng thật rạng rỡ dưới cái nắng chiều nhàn nhạt. Chẳng ai để ý đến gã trai trẻ khuôn mặt lạnh tanh, không cảm xúc và ánh mắt nặng trĩu ưu phiền tha thẩn tản bộ trên thảm cỏ xanh mướt trước sân khấu.

Anh ăn mặc giản dị với quần jean, áo phông có cổ và giày Converse, không phù hợp lắm với một đám cưới sang trọng. Anh định sẽ diện một bộ vest thật lịch sự nhưng đã sớm từ bỏ ý nghĩ đó. Khoác lên người bộ đồ lịch lãm mà trong lòng đang rối bời chỉ làm anh trông càng tồi tệ. Vậy nên anh đã quyết định sẽ xuất hiện với con người thật của mình, con người mà cô từng yêu.

Nhìn cô thật hạnh phúc trong tấm ảnh cưới. Nụ cười rạng rỡ, tuy không còn vô tư như cô bạn cùng trường phổ thông xưa kia nhưng là nụ cười mãn nguyện của nàng công chúa đã tìm thấy chàng hoàng tử của đời mình sau khi hôn nhầm một con ếch. Lòng anh quặn lại như bị một hàng rào thép gai quấn lấy. Lẽ ra, chú rể trong bức ảnh kia phải là anh, đám cưới hôm nay phải gọi tên anh và cô mới đúng, lẽ ra... Cuộc đời của anh, toàn là những lần "lẽ ra". Anh nhắm mắt và thở dài.

Phải khó khăn lắm anh mới bắt được thanh quản của mình gọi tên cô. Cô đang nói chuyện với vài người bạn gái trong khi chờ trang điểm. Nhìn thấy anh, cô hơi chút bối rối nhưng không hề bất ngờ, hẳn nhiên là cô mong anh sẽ đến, chỉ có vậy thì cuộc trả thù mới hoàn hảo. Trong khi mọi người bắt đầu đi ra ngoài, cô mời anh ngồi. Dù không muốn ngồi nhưng anh vẫn chọn cho mình chiếc ghế không quá gần cũng không quá xa cô, đôi chân anh sắp không giữ được thăng bằng nữa rồi.

- Vậy mà tôi cứ nghĩ cậu sẽ không đến.
Cô nói, tuy chưa trang điểm xong nhưng trông cô xinh đẹp như một thiên thần trong chiếc váy cô dâu trắng muốt.
- Em không thể xưng hô như trước kia nữa sao?
Anh bắt đầu lấy lại bình tĩnh và ngắm nhìn cô kỹ hơn. Cô già dặn hơn xưa rất nhiều. Nhưng cô không trả lời, họ yên lặng một lúc.
- Vậy là... uhm... Em mời anh đến dự đám cưới của em. Em có điều gì muốn nói với anh ư?.
Mái tóc dài mượt mà xưa kia đã cắt đi rồi, giờ mái tóc của cô chỉ đến ngang vai và uốn xoăn, anh thầm nghĩ đầy tiếc nuối.
- Tại sao phải có gì muốn nói? 



Cô cười.
- Tôi mời cậu dự đám cưới của tôi, như những người bạn với nhau thôi mà.
- Em thôi đi, đừng gọi anh là bạn.
Anh lớn tiếng. Dù đã tự nhủ phải biết kiềm chế cảm xúc nhưng anh luôn thấy đau đớn khi cô gọi anh là bạn, đó chỉ là cách để chôn kín tình yêu mà thôi.

- Thế cậu nghĩ tôi mời cậu dự đám cưới của tôi là vì lý do gì?
Cô hỏi, mắt cô đã bắt đầu ướt và mascara hơi lem nhem phía đuôi mắt.
- Anh cũng không biết nữa. Ban đầu anh đã định không đến, nhưng chẳng hiểu một động lực vô hình nào đó đã bắt anh tới đây. Anh vẫn luôn như vậy, làm những việc mà chính anh cũng chẳng lý giải nổi. Em yêu anh ta chứ? Chú rể của em ý.
Một câu hỏi thật ngu ngốc của gã trai đáng thương.
- Tất nhiên. Tôi yêu anh ấy. Đó là người đàn ông mà tôi có thể tin tưởng và chung sống trọn đời này.
Cô nhấn mạnh từ "trọn đời", còn anh thì đau nhói khi nghe đến từ đó.

- Thực ra tôi mời cậu đến đây không phải để trả thù, cũng không hề muốn gây tổn thương cho cả hai ta thêm nữa. Tôi biết trong những năm tháng qua, cậu đã tự dằn vặt mình rất nhiều, cũng như tôi đã chơi vơi lạc lối không biết hạnh phúc thực sự có tồn tại hay không. Tôi không muốn cậu phải sống cùng sự ân hận cả đời. Thế nên tôi muốn gặp cậu một lần cuối, ở đám cưới của tôi. Thứ nhất là để cậu biết tôi không còn rơi nước mắt đẫm gối mỗi đêm thâu khi nghĩ về cậu nữa, giờ tôi có một tương lai hạnh phúc với người tôi yêu. Cậu không cần phải thấy có lỗi vì làm tôi đau.

Thứ hai, tôi muốn chúng ta đối diện với nhau để chính thức nói lời chia tay. Ngày cuối cùng ta gặp nhau, chẳng ai chịu mở lời cả và đó chính là sai lầm lớn nhất của chúng ta, không thể nói những điều cần nói, để nó cứ đong đầy trong lòng suốt bao năm qua. Vậy giờ hãy nói đi, hãy nói rằng chúng ta chia tay nhau tại đây. Hãy nói những gì cậu còn chưa kịp nói với tôi để sau này không còn phải ân hận nữa.

Cả hai lại yên lặng một lúc.
- Nếu em đã muốn vậy thì... có một điều anh luôn muốn nói với em mà không được. Có lần anh đã nói rằng "anh yêu công việc hơn em" và ngay sau đó em đã khóc. Đó là câu nói ngu xuẩn nhất trong đời anh. Công việc chẳng là cái quái gì hết. Anh hoàn toàn có thể cùng em sống giữa hoang đảo, ngày ngày câu cá và hái hoa quả ăn, đêm đêm dạo chơi trên biển ngắm ánh trăng tan, chỉ cần sống cùng em...
- Được rồi. Tôi tha thứ cho cậu. Còn gì nữa không?
Cô lảng tránh ánh mắt anh bằng cách hướng cái nhìn ra ngoài cửa sổ đầy nắng.
- Còn về chuyện nói lời chia tay. Sau bao nhiêu năm sống trong dằn vặt, anh thấy nó không còn quan trọng nữa. Chuyện tình của chúng ta đã chết rồi nhưng dư âm tình yêu thì còn mãi. Nó vẫn sống trong anh, sống trong em. Không phải là sự tồn tại lay lắt như một gánh nặng mà là sự sống âm thầm nhưng vẫn đẹp đẽ, giống như loài nấm phát sáng giữa biển đen sâu thẳm. Thế nên anh vẫn nhớ đến em và em vẫn nhớ đến anh, dù có đau khổ, có nước mắt nhưng trong một bản nhạc buồn vẫn có những nốt thăng trầm.

Anh đứng dậy cùng lúc với cô.
- Giờ có nói gì cũng quá muộn màng rồi. Con người vốn chỉ trân trọng những gì họ đã mất. Từ lâu anh đã hiểu rằng sẽ không được hít thở tình yêu của em nữa, sẽ không được yêu em như duyên trời định, một giây một phút cũng không. Anh chấp nhận sự thật đó và vẫn sống với nó, thậm chí coi nó là bạn đồng hành trên quãng đường còn lại. Thời gian rồi cũng hàn gắn mọi nỗi đau. Em không cần phải lo cho anh nữa, hãy sống thật hạnh phúc, đó chính là niềm vui để anh tiếp tục sống cuộc sống không có em rồi.

Anh đi ra đến cửa, rồi bỗng như nhớ ra điều gì đó, nên ngoảnh lại nói tiếp:
- Giờ thì anh đã hiểu vì sao anh lại có mặt ở đây. Chính là để đối diện với em, điều anh không dám làm suốt bốn năm qua. Xét cho cùng, người ta cũng không thể trốn tránh nhau cả đời được.
- Đợi đã...
Cô gọi với theo, giọng như van nài. Anh đứng lại nhưng không ngoảnh mặt lại nữa.
- Anh... không chúc em hạnh phúc sao?
Giọng nói đó, sao mà giống giọng một cô gái từng hỏi: "Anh có yêu em không? cách đây bốn năm, trong một tối mùa thu se lạnh.
- Chúc em hạnh phúc... mãi mãi.
Anh quay lưng bước đi, không thể chịu nổi thêm một giây nào, khi biết cô đang nhìn sau lưng anh, cho đến khi bóng anh khuất xa... mãi mãi.

***

Một tràng pháo hoa nổ rộn rã hòa lẫn tiếng mở sâm-panh và vỗ tay chúc mừng của các quan khách. Cô dâu và chú rể cùng trao nhau nhẫn cưới trước sự chứng kiến của hàng trăm người. Chẳng ai thèm quan tâm đến một gã trai trẻ có khuôn mặt lạnh tanh và đôi mắt đẫm nước đang đứng khuất sau cây si già.
Anh chợt nghĩ đến những bộ phim Hollywood, trong đó vị cha xứ sẽ hỏi: "Ở đây có ai muốn phản đối đám cưới này không? Hãy lên tiếng ngay bây giờ hoặc im lặng mãi mãi". Nhất định anh sẽ đứng dậy mà hét to rằng gã đàn ông kia không xứng đáng với cô ấy, hãy để cô ấy đến với tôi và tôi sẽ làm cho cô ấy hạnh phúc mãi mãi. Anh cười xót xa, mơ ước sẽ mãi mãi chỉ là ước mơ.

Tiếng pháo và tiếng chúc tụng đã dần khuất xa sau lưng, anh tản bộ dưới bóng râm của hàng cây bằng lăng trổ hoa tím đầy sức sống. Anh nên đi đâu bây giờ? Anh chẳng biết mình nên đi đâu nữa. Thậm chí anh còn chẳng nhớ mình là ai. Anh đã giữ lại chút lý trí để mà không nhảy xuống từ sân thượng đó hay anh đã rơi từ độ cao hàng trăm mét và giờ linh hồn của anh đến gặp người anh yêu một lần cuối, trước khi một luồng sáng từ trên trời chiếu xuống dẫn lối anh về với Thượng Đế.

Anh bước đi thật chậm, chẳng phải để nhớ ra mình là ai mà để quên đi những gì đã bỏ lại.
[Đọc Truyện Này...]


Những bức thư tình hay nhất mọi thời đại



Blog tinh yeu chia sẻ với các mem những bức thư tình độc đáo thú vị và vô cùng hài hước. Chia sẻ và cảm nhận!


Bức thư tình thứ nhất



Thành phố Mặt Trời - Ngày buồn, tháng nhớ, năm cô đơn, thế kỷ sầu...
Em thương mến!


Hôm nay trời thật đẹp, mây đen kéo đến mây trắng bay đi. Anh ngồi co cẳng viết cho em yêu của mình bức thư tình hay nhất thế kỉ 22. Đầu thư, anh chúc em nhiều calo để em mạnh khoẻ.
Em à! Chỉ mới gặp em thôi mà anh ngỡ như đã quen nhau từ kiếp trước. Xa em vài giây thôi mà ngỡ đã bao năm. Em ơi ,ánh mắt em làm cả miền Nam chìm trong băng giá. Em cất tiếng cười làm cả miền Bắc ngủ quên còn khi những giọt lệ em rơi làm 7 tỉnh miền Trung chìm trong lũ lụt...
Ôi thôi! Quái vật!.... Em à, em đến với anh trong ngày đông băng giá. Em sưởi ấm con tim anh tựa lò vi sóng nướng con mực khô. Mỗi khi anh khát, em là vại bia hơi dịu đi cái khát khủng khiếp của mùa hè.... Ôi em tôi là vô địch...
Thôi, thư đã dài dù chỉ là một chút trái tim anh. Em thấy không? Nếu em yêu anh thì anh nguyện dâng trái tim mình đem nấu cháo cho em bồi bổ. Hàng Việt Nam chất lượng cao đó em...
Yêu em nhiều...




Bức thư tình thứ hai



Gửi người con gái anh yêu!
Hà nội một ngày buồn như con chuồn chuồn, tháng chán như con cá rán, năm đen như con mèo hen.



Em yêu dấu, người em như cái đấu, tóc em xù như lông gấu, tuy em hơi cá sấu nhưng anh vẫn yêu em nung nấu. Ðêm nay ngồi sửa xe mãi mà chẳng được, ngủ thì chẳng xong, nhìn trăng cao tít mít, anh quyết ngồi cong cẳng viết thư cho em, không gian bốn bề im ắng chỉ có tiếng ếch kêu và âm thanh như tiếng đàn violon du dương nhẹ nhàng của đàn muỗi đang vây quanh anh.

Em có biết rằng anh nhớ em nhiều lắm không? Anh ăn không ngon nhưng ngủ như điên, anh đi giầy quên đi tất, ăn sáng quên đánh răng, anh dùng xăng vo gạo, anh khờ khạo cũng chỉ vì yêu em đó.

Khổ thân anh khi chúng bạn toàn là những đứa không có nhà phải ở trong biệt thự, không có xe đạp mà phải ngồi xe hơi, không có tiền mà phải xài card.

Anh thì cái gì cũng có chỉ không có mỗi tiền. Anh xin tình nguyện dâng hiến cho em tấm thân trong trắng như tờ giấy than của anh cho em. Tấm thân của anh tuy đang mang trong người hai dòng máu nhưng vẫn còn là hàng xài được một số thứ. Anh chỉ muốn những gì của em là của anh và những gì của anh là của riêng, của nhầm là của chung. Em có biết rằng anh yêu em từ khi anh thấy em lon ton như con chó con cùng mấy đứa bạn cùng là lũ quỷ cái đánh 1 thằng bạn nhỏ xíu. Anh sẽ làm tất cả để cho em vui. Ranh ngôn có câu : "Không có việc gì khó, chỉ sợ tiền không nhiều, đào cống và lấp bể, cố làm cũng thành không".

Em đừng buồn vì những lời bạn anh nói nhé, nó nói em :" Nhìn xa cứ tưởng con người, nhìn gần mới biết đười ươi xổng chuồng". Anh đau lắm nhưng không sao, bôi cao sẽ khỏi, không khỏi ăn tỏi sẽ hết, không hết cho chết là vừa.

Về nhà anh không nuốt trôi cơm cố gắng lắm mới chỉ có 6 bát phở. Một lần và mãi mãi anh muốn nói với em rằng anh yêu em như que kem mút dở, như dưa bở với đường, như lọ tương ngâm cà pháo, như con báo với cánh rừng, như muối vừng với lạc, như lão Hạc với con chó vàng...

Thôi mệt quá rồi anh đành phanh bút ở đây. Chào em và yêu em nhiều, chúc em gặp nhiều ác mộng, anh sẽ hiện ra để cùng em chạy trốn.

Hôn em như cún con hôn mèo con!




Bức thư tình thứ ba




Em thân mến!



Anh rất hân hạnh thông báo cho em rằng trái tim anh đã thuộc về em kể từ ngày thứ tư, 14/02/2002. Với buổi gặp mặt tổ chức vào ngày hôm ấy lúc 18h, anh xin được tự giới thiệu mình như một người yêu đầy triển vọng.
Chuyện tình của chúng ta sẽ trải qua thời gian thử nghiệm trong vòng 3 tháng, sau đó căn cứ vào sự hòa hợp giữa hai ta mà sẽ được quyết định có kéo dài mãi mãi hay không. Tất nhiên khi kết thúc thời gian thử nghiệm, vẫn sẽ có những khoá huấn luyện tiếp theo và những kế hoạch thẩm định để tiến hành thăng chức người yêu lên bạn đời.

Thời gian đầu, chi phí phát sinh cho cà phê và giải trí sẽ chia đều cho hai ta. Sau này tùy thuộc vào hiệu quả xử sự của em, anh có thể sẽ gánh phần trăm lớn hơn. Tuy nhiên, nếu chi tiêu bằng tài khoản của em thì anh rất sẵn lòng.

Xin em vui lòng trả lời trong vòng 30 ngày kể từ ngày nhận được lá thư này. Bằng không lời tỏ tình này sẽ hết hiệu lực mà không cần thông báo gì thêm và anh sẽ xem xét các ứng cử viên khác.

Anh rất biết ơn nếu em gửi chuyển tiếp bức thư này đến chị gái của em trong trường hợp em không nhận lời.

Xin chân thành cám ơn trước!

Anh của em.




Bức thư tình thứ tư

Em!



Đây là câu đầu tiên anh viết dành cho em. Kế đến, anh viết cho em câu thứ hai. Anh muốn nói với em rằng, câu này anh viết đã là câu thứ ba rồi đó!

Em à, em có biết câu em đang đọc đã là câu thứ tư rồi không? Vậy mà anh vẫn không thể bắt đầu câu chuyện ở câu thứ năm này. Anh hy vọng sẽ nói được điều muốn nói với em ở câu thứ sáu, nhưng sao thấy khó mở lời quá, hẹn em ở câu thứ bảy nha. Mà thôi, đợi thư xuống dòng, anh sẽ tâm sự với em được nhiều hơn.

Em ơi, em có biết giờ đã là câu thứ mấy rồi không? Anh dạo này trí nhớ kém quá nên không thể đếm nhiều được. Nếu anh không nhầm thì đã là câu thứ mười rồi. Nếu đúng thế thì khi anh chấm hết câu này cũng là lúc anh chuyển sang câu thứ mười hai rồi đó. Anh dự định sẽ nói điều muốn nói ra ở đây, nhưng cứ sợ em không đủ bình tĩnh, nên anh đành để nó ở câu sau nữa.

Em à! Em vẫn đang đọc bức thư của anh đó chứ? Điều anh muốn nói với em là hãy kiên nhẫn đọc câu kế tiếp. Cũng sắp hết giấy rồi nên anh sẽ nói ngay thôi. Nếu em vẫn tin anh, hãy đọc thêm câu này nữa. Anh không muốn làm mất thêm thời gian của em, nên anh sẽ cho em biết ngay bây giờ. Em à, anh muốn nói là… là… em hãy đọc lại lá thư này và trả lời anh ngay, em nhé!

Rất mong thư của em!




Bức thư tình thứ năm

Em thân yêu!



Thế là được 3 tháng rồi, từ cái ngày em xù đẹp anh để đi theo tiếng gọi trái tim em, từ ngày đó tới giờ không giây phút nào anh không nghĩ đến em cả, ngay cả khi đang buông rơi gánh nặng trong Toilet anh cũng khẽ giật mình và thầm gọi tên em.

Nhớ ngày xưa đôi ta yêu nhau thắm thiết, thế mà chỉ vì một chút tư lợi cá nhân em đã bỏ rơi thằng này để đi theo một thằng boy khác... Thằng đó có hơn anh ở điểm nào đâu, chẳng qua nó giàu hơn anh, nó học giỏi hơn anh và nó đẹp trai hơn anh thôi mà... chẳng lẽ vì vậy mà em nhẫn tâm để lại vết thương lòng đang từng ngày vón cục trong tim anh hay sao em?

Tình anh rung rinh ngọn mía lẽ nào em nỡ chặt gốc bỏ ngọn sao... Bây giờ em đi xe hơi rồi đâu còn nhớ chiếc xe máy cũ kỹ này nữa! Nhớ những ngày mưa xe tắt máy anh ngồi trên xe dồn số còn em hỳ hục đẩy phía sau... lãng mạn thế mà em nỡ lòng nào...

Giờ đây ngồi đọc lại những bức thư em viết cho anh, tình yêu của anh nó cứ nhểu xuống từ mắt lẫn từ mũi... từng giọt từng giọt trông mà thương. Rồi những buổi chiều tà, tụi mình thường tay trong tay đi... lụm lon nước ngọt em còn nhớ không, đời sinh viên lận đận nên nhục quá cũng phải làm... kiếm được đồng nào hay đồng ấy, cay đắng tủi nhục cùng nhau chia sẻ vậy mà em cũng dứt áo ra đi, chẳng lẽ bây giờ anh đi lụm lon nước ngọt một mình sao em... Quê lắm, đi hai người vẫn đỡ ngại hơn mà em...

Ngày em nói câu chia tay sao mà bàng hoàng quá... Lời nói của em nhẹ nhàng mà sao anh nghe như tiếng bả chủ đòi tiền nhà vậy, giật thót và buốt nhói con tim... Đang uống ngụm nước, nghe em nói xong câu goodbye anh phụt nước thẳng vô tô cháo lòng đang ăn ngon miệng khiến nó bắn tung tóe vào người các nam thanh nữ tú ngồi cùng bàn. Anh đau nhói cõi lòng, bấy nhiêu ngày tháng bên nhau vậy mà em cứ làm như đi chợ vậy...

Em “đón” anh về từ những năm anh còn là thằng sinh viên nhà quê... bây giờ đã là năm 2, em “xài” anh đến mức liễu chán hoa chê, nhụỵ đã hương tàn... Thế rồi bây giờ em nói câu chia tay. Đã có lúc anh nghĩ đến chuyện tự tử để giữ tấm lòng son sắc và trinh trắng với em nhưng... hình như làm vậy hơi... ngu, nên anh đã quyết định cầm cự tới ngày nào hay ngày đó vậy!

Giờ đây anh đã không còn em bên cạnh nữa... cuộc sống buồn tẻ và hiu quanh biết bao... ngồi nhớ lại những lần anh đàn em rống, thật là vui vẻ... bây giờ chỉ còn anh trong căn phòng cô vắng!

Đành phải chúc em hạnh phúc bên thằng boy mới đó.
Thôi nghe em, anh dừng type nghe!
[Đọc Truyện Này...]


Subscribe to: Posts (Atom)
 
Truyện tình lãng mạn Blog tinh yeu | Doc truyen online | niên giám thống kê | viên rửa bát|bột rửa bát|muối rửa bát|
Lên Đầu Trang
Lên Trên