Blog tinh yeu, truyen tinh yeu cam dong

Nếu không phải duyên phận, xin hãy lướt qua nhau! | Blog tinh yeu buon Nếu không phải duyên phận, xin hãy lướt qua nhau! | Blog tinh yeu, hình ảnh ý nghĩa

Nếu không phải duyên phận, xin hãy lướt qua nhau!



Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ

Vô duyên đối diện bất tương phùng!

Có duyên thì sẽ gặp nhau, có phận sẽ được ở với nhau... Không duyên không phận thì chỉ như là cơn gió lướt qua đời nhau, đôi khi khoảnh khắc lướt qua đó cũng làm ta nhói lòng 1 khoảng thời gian dài trong đời...

Cô hơn anh 1 chỗ là dám đánh đổi để bảo vệ cho tình yêu của mình...

Anh hơn cô 1 chỗ là anh dám đánhđổi tình yêu để bảo vệ lấy con đường công danh của mình.

Cô và anh

Ai mới là người không vì bảnthân mình nên mới bị trời tru đất diệt?

Có lẽ là cô...

Mấytháng nay hình như bao nhiêu cay đắng và tủi nhục chất chứa trong lòng, không còn nỗi đau nào mà cô không nếm trải, chỉ vì cô đã trót dại, yêu phải 1 người như anh.

....................

Khi anh cất tiếng gọi tên cô, anh biết cô sẽ không quay đầu lại bởi vì đơn giản cô đã vứt bỏ anh, vứt bỏ tình yêu của mình...

Rồi khi ánh mắt đó lướt qua vai anh, anh chợt khẽ rùng mình, ánh mắt cô sắc lạnh như nước hồ ngàn năm, cô vẫn đứng đó nhìn anh bình thản, khẽ gạt vài giọt nước mưa bắn lên tóc khi chạy từ ngoài vào, cô không cười cũng không nói, hình như 1 năm rồi, cô vẫn vậy, không hề nói lời nào với anh từ ngày anh chọn cho mình con đường mãi mãi không có dấu chân cô - blog tinh yeu

Quán cà phê vắng quá, có thể nghe được nhịp thở gấp gáp của anh, 1 năm rồi, cô vẫn đẹp, đẹp lạnh lùng như mùa đông năm trước, tê tái người nhìn bởi đôi mắt buồn và làn mi cong vút, cô không phải cần giả vờ là mình xấu, bởi vì chẳng ai có thể nhìn thẳng vào đôi mắt đó mà không chao đảo. Cô luôn tự hào về đôi mắt của mình, thích thú chơi trò mèo vờn chuột với người đối diện, anh vẫn còn nhớ như in quán Cà phê Terrace ngày đó, khi cô chỉ cần nhìn vào bóng anh trong gương và nói, em thích nhìn anh trong gương, bởi vì lúc này em chỉ được quyền làm cái bóng của cô ấy mà thôi, cái bóng sẽ làm bạn với cái bóng, còn con người thật của anh mãi mãi em sẽ không chạm đến. Vậy mà anh đảo điên biết bao nhiêu với ánh mắt ấy, ám ảnh anh cả trong giấc ngủ, chiếm đoạt cả tâm tư đầu óc và giấc mơ của anh, để anh phải tự nhủ cho dù mình có dối trá đi chăng nữa cũng chỉ là xem như làm 1 việc tốt, kéo cô ấy đứng dậy sau vấp ngã của cuộc hôn nhân không lối thoát, và những tin nhắn cứ thế cứ thế theo cô trên mọi nẻo đường trốn chạy. Sài Gòn chợt có những ngày không bình yên khi cô trèo đèo lội suối một mình ở Đà Lạt, những lúc đó anh cũng muốn tìm lấy 1 lý đo để chạy ngay về Đà Lạt, như thăm gia đình chẳng hạn để được nhìn thấy cô, đơn giản như là 1 người bạn lo lắng cho nhau mà thôi.

blog tinh yeu


8 tháng là dài hay là ngắn? Khi đều đặn những buổi tối anh đều chúc cô ngủ ngon, sáng chúc nhau 1 ngày tốt lành, những cái chạm tay khe khẽ như sợ chạm vào sương khói, rồi cô sẽ tan biến đi mất, có đôi khi cũng muốn ôm cô thật chặt vì chỉ sợ cô như 1 làn gió khẽ bay mất và rồi anh sẽ biết tìm đâu cái cảm giác nhớ về Đà Lạt, nhớ lúc vừa xuống sân bay Liên Khương mùa hoa quỳ vàng rực rỡ, nhớ cô đâu đó tung tăng bên những khóm quỳ vàng, cẩn thận xếp 1 bó hoa thật to chụp ảnh, nhớ cô quàng khăn đỏ trên những đoạn đồi chè ở Cầu Đất, nhớ lắm mà không dám quay trở lại cà phê Phố Hoa vì sợ nhìn thấy nụ cười của cô còn phảng phất, sợ phải nhìn thấy ánh mắt cô phản chiếu sau tấm gương chiếu hậu những ngày rong ruổi trên đường Hùng Vương, lạnh và nao lòng... Sau những cái nhớ ấy anh chợt tự nhủ rằng mình có lẽ đã không xứng đáng với những tình cảm đó, anh đã chọn cho anh 1 cuộc sống khác, với 1 người mà với anh có lẽ sẽ an toàn hơn và sẽ tốt nhất cho tương lai của anh với những thứ danh vọng phù phiếm mà có lần cô đã cười và bỏ anh đi. Người như cô làm sao biết được ngoài tình yêu và cảm giác ra đàn ông cũng cần lấy sự an toàn và địa vị, không thể nào mãi mãi chỉ sống được bằng tình yêu, bằng những thứ lãng mạn như cô.

Cô chợt buồn vì mình không giàu, tiền bạc với cô là phù du, có đó rồi mất đó vì cô không để tâm đến việc mình có bao nhiêu tiền và đã mất đi bao nhiêu tiền trong những năm vừa qua. Việc đóng cửa 2 cái shop quần áo và việc cô từ xe hơi xuống xe máy và đến tận bây giờ chỉ đi taxi và xe ôm cũng không làm cô buồn, nhưng cô chỉ buồn khi bà thầy bói nói anh không chọn cô là bởi vì cô không có tiền, không có gì ổn định, còn cô gái kia sẽ tốt cho anh hơn. Lúc đó lòng cô như xát muối, như có ngàn vết dao đâm, à thì ra cô không có tiền, bởi vì cô quá hiền, quá viễn vông, quá phù phiếm và quá tin người...truyen tinh yeu

Cô vẫn luôn nói rằng chưa cho phép bất cứ ai trong cuộc đời này được quyền ruồng bỏ cô, chưa có chàng trai nào của cô mà không vì cô rơi lệ, bất cứ ai làm khổ cô sẽ bị trời phạt, cho nên đối với việc cô bị người hại, việc cô cần làm là ngồi chờ xem báo ứng đến với người đó.

Lúc đó anh cho rằng cô ngông cuồng, ngạo mạn của tuổi trẻ đã làm 1 phụ nữ gần 30 như cô không bớt đi chút hiếu thắng nào và dường như thời gian cũng ưu ái khuôn mặt trẻ con của cô. Anh chợt khẽ cười cô vì đã tuyên bố như đinh đóng cột như vậy. Cũng gần 30 năm anh chưa hề rơi giọt nước mắt nào, kiên cường ngay cả khi hay tin mẹ bị ung thư, kiên cường như thể là anh chưa bao giờ biết nước mắt màu gì khi mối tình đầu bỏ đi lấy chồng và bị bắt buộc phải học ở 1 trường Đại học với ngành nghề không mong muốn. Bây giờ đây anh khóc, khóc vì cô muốn anh khóc, khóc vì phải phản bội cô và vì cuộc sống tự do của anh không còn nữa mà người chấm dứt nó không phải là cô mà chính là sức ép từ gia đình anh và người bạn gái bên cạnh anh lâu năm. Anh sẽ phải sinh con và sẽ phải là niềm tự hào của cả 1 dòng họ mà anh biết nếu ở vị trí của cô bây giờ cô sẽ khó mà chen chân vào. Công việc anh đang làm, à không, công danh của anh, mơ ước được khẳng định tên tuổi và khao khát được làm giàu của anh đã không còn có chỗ cho cô, 1 cô gái quá ngây thơ, lúc nào cũng có niềm tin tuyệt đối vào duyên phận và tin vào lý thuyết trên đời này có người sinh ra là để dành cho nhau.

Có lẽ là cô sẽ đau, đau nhiều hơn khi biết rằng anh vẫn còn yêu thương người đó, anh bảo vệ người đó khỏi tầm ảnh hưởng của cô 1 cách cẩn trọng, không nỡ làm tổn thương hay có bất cứ điều gì tổn hại đến mối quan hệ của hai người. Hai người vẫn đi làm cùng nhau, cùng ăn cơm mỗi ngày, còn cô, cô phải đợi mãi cho đến tối mới được gặp anh, những cuộc điện thoại Skype dài đến 2 giờ sáng cũng chỉ đủ an ủi cô phần nào không phải rơi nước mắt khi nhìn vào khoảng tối, một khoảng tối có anh nhưng cô không thể nào chạm tới... rồi tự nhủ thời gian sẽ có câu trả lời cho cô, cô hiền lành và ngoan đạo, tin vào luật nhân quả, nếu cô không cướp anh đi khỏi chắc chắn ông trời sẽ không phụ lòng cô.

blog tinh yeu


Mà giờ đây, đối với cô mà nói, việc phải đi tranh giành tình cảm của người khác là sự sỉ nhục không thể tha thứ được, cô chỉ có thể là ngôi thứ nhất và chẳng bao giờ hành hạ hay làm đau đớn gì người thứ 3 hết, bởi vì cô quan niệm, đã là đàn bà thì phải thương xót lấy nhau vì đàn ông chỉ làm chúng ta đau. Còn bây giờ, cô ngồi ngắm lại vị trí của mình, cái thứ vị trí mà cô khinh hờn cả bản thân mình, đang tâm mượn bờ vai kẻ khác mà trong lòng thầm tự nhủ, chỉ mượn thôi rồi sẽ trả lại vào 1 ngày gần nhất, trả lại nguyên vẹn bởi vì cô chỉ cần 1 bờ vai vào lúc này.

Mượn anh một bờ vai

Sẽ trả lại anh tháng ngày nguyên vẹn

Mượn anh 1 cái hẹn

Mà sao day dứt tháng ngày.

Làm sao để tỉnh cơn say?

Và trả anh về bên người ấy.

...

Cô say rồi và cô không muốn tỉnh chỉ vì khi tỉnh lại biết chắc chắn có một cô gái sẽ phải sẻ chia thứ tình cảm ít ỏi của anh và cô thấy hối hận vô bờ, đã 2 lần cô xô anh đi, bởi vì cô không muốn mình làm kẻ cướp, máu của cô từ nhỏ đã thấm nhuần những câu chuyện về anh hùng, cô muốn làm anh hùng, ít ra là đối với các cô gái xung quanh cô, ít ra là cô sẽ buông tay và trả lại anh cho người đó, người con gái đó dịu dàng như cỏ, không đáng bị cô và anh lừa dối.

Lúc anh báo với cô ngày anh sẽ cưới, đôi mắt cô ráo hoảnh còn khẽ mỉm cười chúc phúc cho anh. Cô đi chợ nấu 1 bữa cơm thật ngon với canh rong biển lặng lẽ gắp thức ăn cho anh, cẩn thận khuyên anh nên đối xử tốt với gia đình của mình và đừng lo lắng gì cho cô, bản thân cô đã tồn tại đến giờ này là đã trải qua bao nhiêu sóng gió rồi, không có gì là cô không làm được, cô sẽ ổn sẽ tìm được trạng thái cân bằng bằng cách riêng của cô.

Cô chọn cho mình 1 trạng thái cân bằng không có anh một cách đột ngột như ngày cô bắt gặp anh ở biển lần đầu tiên. Cô chuyển nhà, nghỉ việc, ignore Yahoo, Skype và off Face book, cô tệ đến nỗi cho tên anh vào Black list trong điện thoại, vĩnh viễn anh không bao giờ còn có thể liên lạc được với cô, còn cô cũng chưa bao giờ biết chủ động liên lạc với người khác trước vì đó là phong cách của cô đã bao lâu nay rồi. Diễn đàn nơi cô và anh gặp nhau, cô cũng không còn online nữa, những chuyến caravan sẽ mãi mãi ám ảnh cô bởi vì bạn đồng hành của cô giờ không còn là anh nữa, với anh cô vĩnh viễn biến mất như chưa hề tồn tại, còn với cô anh sẽ được thay thế bằng 1 ký ức mới, cô cần phải quên anh để mà tồn tại và sống cho mình. Và cũng phần nào cô hả dạ vì xem như trả thù được anh, vì chỉ cần cô biến mất chắc chắn anh sẽ không ổn chút nào.

Thời gian đầu, như bất chợt nhận ra không có anh cô khó chịu như khóc mà không có khăn giấy, nước mắt làm ẩm cả gối và sẽ khó ngủ, vì thế mà để không phải tiếp tục khóc, cô cố gắng vững chãi lên bằng cách giấu mất hộp khăn giấy của mình, bởi mỗi lần đi tìm sẽ rất khó khăn vì cô rất lười biếng chui ra khỏi chăn khi ở trên giường. Anh cũng vậy, cô giấu anh vào tận sâu đáy lòng, cho dù có quay trở lại nhà cũ, hình ảnh anh ngồi đợi cô trước cổng đến 2h sáng cả tuần liền cũng không làm cô động lòng, cô phải quên anh thôi, cô không muốn biến anh thành nguyên nhân để nửa đêm cô phải chui ra khỏi chăn ấm và lục tung cả nhà lên để tìm khăn giấy, giấu anh rồi, cô không cần phải yêu nữa, cũng như không còn phải rơi nước mắt vì anh nữa, mãi mãi chỉ là bí mật giữa cô và hộp khăn giấy...

Lâu rồi cô không còn khóc nữa, mắt cô thôi ướt, tay cô thôi còn nắm chặt con mèo anh tặng khi ngủ, sau khi dọn dẹp hết tất cả những gì có liên quan đến anh, cô bình thản cất hết những kỉ niệm vào ngăn tủ, khóa lại và chọn cuộc sống mới không liên quan gì đến anh nữa. Lời hứa làm bạn với anh ngày xưa cô cũng cất luôn rồi, lâu lâu chạm tay vào ngực mình để biết tim vẫn còn đập và mình vẫn ổn là cô thấy hạnh phúc rồi...

Và hôm nay, gặp lại anh tình cờ, cô đã thực sự cố gắng rất nhiều để anh không còn có lí do gì để hi vọng làm bạn với cô nữa, với cô vĩnh viễn anh chỉ là một vết xước mãi không lành, thất bại đầu tiên trong cuộc đời của cô mà khó khăn lắm cô mới vượt qua được... Thôi thì thà như xa lạ, lạnh lùng lướt qua ngày xưa..

* * *


 
Truyện tình lãng mạn Blog tinh yeu | Doc truyen online | niên giám thống kê | viên rửa bát|bột rửa bát|muối rửa bát|
Lên Đầu Trang
Lên Trên