Blog tinh yeu, truyen tinh yeu cam dong

Blog tinh yeu, hình ảnh ý nghĩa

Có những người chỉ để giấu đi trong lòng mình



Có những người chỉ để giấu đi trong lòng mình

Rất nhiều người trong số chúng ta vẫn đang giấu riêng cho mình bí mật về một người, một người mà chính bản thân ta cũng thấy khó định nghĩa nhất, khó nắm bắt nhất, và đặc biệt là khó...quên nhất!

Ta chẳng hiểu mục đích họ xuất hiện trong đời mình để làm gì khi không hẳn là người dưng, không là bạn, không phải tri kỷ, cũng chẳng là tình yêu. Họ đến với ta làm gì rồi làm trái tim ta loạn nhịp, nhưng lại không chịu (hay không thể) ở bên ta mãi mãi không rời?

Ta chẳng hiểu vì sao, từ lúc nào và cho đến bao giờ ta mới thôi rung động khi đứng trước họ, mới thôi mỉm cười khi nghĩ đến họ và thấy khó chịu khi không thể tiến lại gần họ hơn một chút, hay để họ xa ta một phút!





Ta cố gắng bao nhiêu lần thử làm rõ ràng rành mạch thứ tình cảm ta dành cho họ, họ dành cho ta là gì? Nhưng càng nỗ lực thì dường như mọi thứ càng mờ mịt và vô cùng khó đoán định.

Cuối cùng, ta chấp nhận bỏ cuộc, buông họ rơi tự do vào một quãng nào đó vơ vẩn trong lòng mình. Nhiều lúc ta sợ nghĩ đến họ, sợ chạm tới họ, vì ở họ có tất cả những gì mà ta cần. Là vui cười, hạnh phúc, là ngọt ngào, lãng mạn, là tiếc nuối, vấn vương, là xót xa, nhung nhớ...Ta sợ, bởi vì ta nghĩ nếu không chạm vào thì sẽ không có chuyện chẳng may rơi ra, rồi vỡ rồi tan, rồi hoang mang vì lạc mất - doc truyen online

Ta biết, mất họ, ta sẽ không còn là chính bản thân mình nữa. Và ta cũng biết, có họ ở bên, dù chẳng là gì của nhau, nhưng ta cảm thấy "an toàn". Một sự an nhiên không dễ gì có được, từ một người vừa lạ vừa quen, vừa lạnh lẽo vừa ấm êm, vừa muốn quên vừa muốn nhớ...

Và thế là, qua bao nhiêu niềm trăn trở, ta quyết định giấu họ trong sâu thẳm tim mình, thôi không định nghĩa hay tìm hiểu, thôi không đoán định hay mong chờ. Chỉ đơn giản là một người xuất hiện, làm cuộc sống của ta đa màu sắc hơn thôi...

Có biết bao nhiêu người xuất hiện trong cuộc đời ta, có người ở lại, người bước ra, và có người ta giấu họ đi. Người bị-giấu-đi ấy, họ có khả năng làm cuộc sống của ta đặc biệt hơn rất nhiều, chỉ bằng cách có mặt ở đâu đó, vào những khoảnh khắc diệu kỳ nào đó...

Và chúng ta, ai cũng cần có một người chỉ để giấu đi...
[Đọc Truyện Này...]


Sẽ thế nào nếu anh và em chia tay



Em sẽ không khóc đâu vì em tin sau một cuộc tình chúng ta sẽ trưởng thành hơn, mạnh mẽ hơn. Và rồi tìm kiếm một nửa của mình sẽ thật đúng đắn hơn trước. Anh có nghĩ giống em không?

Em sẽ đi làm lại tóc, thay đổi những gì có thể thay đổi để khi nhìn em, anh sẽ không bắt gặp lại một con bé ngốc xít, yêu anh say đắm như trước.. cô bé đó ngày xưa đã chết và bây giờ trước mặt anh là em, một con người mới, yêu đời, tự lập và biết lo hơn cho cuộc sống dẫu là bên cạnh không có anh nữa.

Em sẽ tự bước đi trên chính đôi chân mình, sẽ vẫn mỉm cười nếu mai này ta gặp lại. Vì kết thúc một chuyện tình thì anh và em, hai đứa vẫn là bạn, vẫn là thứ gì đó hiện hữu trong thế giới này cho dù bây giờ ta có đang ở hai thái cực - blog tinh yeu

Em sẽ cất hết tất cả những gì làm em gợi nhớ đến anh trong căn phòng cũ, con khỉ bông, bức tượng thiên thần, cuốn sổ nhỏ có ghi những cảm xúc bồng bột của em về anh. Những gì thuộc về anh em xin cất lại nơi rất sâu trong tim mình. Để em không còn buồn, để em không còn nhớ anh đôi lúc. Và em tin một nữa của anh anh sẽ tìm thấy sớm thôi.. và ít nhất là trước khi em có người mới

Em chợt nhớ đến có một lần mẹ đã nói rằng “ Con gái là mối tình đầu của con trai thì chuyện tình đó sẽ không vững bền.. Để tình yêu tồn tại lâu dài thì ai cũng phải trải qua vài ba chuyện tình để rồi hiểu hơn về tình yêu. Về những gì cần cho tình yêu và những mặt trái mà ta chưa biết về tình yêu.”Lúc đó em không tin, mà không, không muốn nghĩ về điều đó nhiều nhưng bây giờ nó đã xảy ra và anh và em đã không hề cố gắng.



Em sẽ bắt đầu uống cafe như lúc này e đang nhâm nhi và viết những suy nghĩ về anh, về 2 chúng ta. Tại sao lại là uống café ư? Vì e có thể tỉnh táo hơn, minh mẫn hơn. Không để những gì trái tim mách bảo làm xao động lí trí của mình. Sẽ không còn những buổi tối tưởng tượng ra cảnh nếu chúng ta chia tay nhau và khóc thút thít như một đứa trẻ nhớ mẹ. Sẽ không còn ngồi và hi vọng sáng nay anh sẽ tới nhà mình và tạo ra một bất ngờ cho em vì anh bảo sáng nay anh không đến. Sẽ không còn vẽ vời tên anh trên giấy, không còn nghĩ về cái tên em sẽ đặt cho con chúng ta.. Không còn.. sẽ không bao giờ tồn tại nữa.. và thế.

Em uống café, một thức uống mặn đắng, chua chat ở cuống họng. một thức uống mà em hay hỏi là sao phải uống những thứ dở tệ thế. Để rồi bây giờ em ngồi và ngậm nuốt những giọt đắng thế này

Em sẽ chấm dứt hẳn những câu chuyện em hay chực kể cho mẹ nghe về anh. Về gia đình hoàn hảo của anh. Về những gì em cho là tương của hai chúng ta..

Em sẽ đổi số điện thoại và tất nhiên sẽ không liên lạc với anh nữa. em cần có thời gian và không gian để xây dựng lại các mối quan hệ. Dành thời gian cho cá nhân hơn. Cho học tập hơn.. Mọi thứ sẽ vẫn ốn nếu như không có anh. Anh cần biết điều này.

Một cô gái đã bước qua nhiều cuộc tình như em sẽ không đau đớn, suy sụp nhiều khi mất anh. Chúng ta hãy xem như quay lại như lần đầu quen biết nhau. Không có việc chúng ta thức đến 3h sáng nói những thứ linh tinh, dù ngày hôm đó chúng ta phải chuẩn bị thi cuối kì.

Sẽ vẫn đủ mạnh mẽ, bước qua những song gió của cuộc đời này. Hãy tin tưởng là như thế.. Tình yêu không phải là thứ duy nhất biết đau. Hay xoa dịu nó để rồi đến một ngày bạn sẽ không còn đau nữa..

Hãy đến những người mà anh quý mến mà trong quá khứ em đã chỉ trích vs anh. Hãy làm những gì anh cho là đúng. Những gì mà khi xưa em đã cấm đoán, đặt điều với anh. Hãy hứa với em là dù chúng ta đã chia tay nhưng đừng bao giờ xấu hổ với những người bạn của chúng ta vì anh biết không? Rồi ai cũng chia tay và gặp những chuyện đau khổ như chúng ta thôi. Hãy vẫn cứ hiên ngang, vô tư vs họ. đừng sợ đối diện với những người đó anh nhé!


Hãy tiếp tục với những mục tiêu mà anh đã đặt ra. Đừng vì chuyện này mà phải gián đoạn chúng lại. Hứa với em anh sẽ không buồn, không khóc mỗi khi nhớ về em. Để những kí ức về em sẽ mãi mãi nằm sâu trong trái tim, mãi mãi ngủ quên ở đó.

Nếu nhớ em, anh cũng đừng qua nhà em rồi lẳng lặng đứng nhìn em nhé.. em không thích điều này chút nào. Người con trai em đã từng yêu phải là người mạnh mẽ, biết bước qua những cảm xúc đong đầy đó, hãy cứ bước đi dù không còn em nữa..

Những gì chúng ta đã chọn lựa, xin anh đừng bao giờ hối hận. vì thế trước khi đưa ra quyết định gì anh phải suy nghĩ cho thật kĩ. Để không phải luyến tiếc nhiều.

Cuối cùng, em không chúc anh hạnh phúc đâu. Để anh biết rằng để có hạnh phúc, anh và em đã trải qua những khổ tâm, những đau đớn thế này.. Em cũng sẽ không tha thứ cho anh đâu vì vậy đừng có xin em sự tha thứ hay bất cứ điều gì tương tự. Hãy sống tốt để sau này ta gặp nhau sẽ không ai phải thấy xấu hổ với hình ảnh ngày xưa trong mắt người kia anh nhé!!


Yêu anh..!
[Đọc Truyện Này...]


Trong lúc tình còn ấm, xin hãy nắm chặt tay nhau...



"Tay trong tay là tình còn ấm

Tay buông tay rồi tình lạnh thiên thu..."

Làm sao mà hai người đã từng nhớ nhung, thương yêu, chăm sóc lẫn nhau, một sớm mai kia bỗng dưng buông tay và nhìn nhau như người lạ trên phố? Làm sao mà bỏ lại sau lưng bao nỗi ngậm ngùi, những tháng ngày chung đôi, làm sao mà dễ dàng quên đi một ánh mắt khiến lòng mình reo vui, nụ cười khiến tim mình loạn nhịp, và bóng hình bấy lâu vẫn thân thiết gắn bó?

Ngay cả khi người ta biết bóng hình đó đã không còn thuộc về mình nữa. Ngay cả khi từ trong sâu thẳm trái tim, người ta biết rất rõ cái mình đang níu giữ là cái không có thực, nó chỉ là cái bóng của tình yêu đã từng có, là chút hương thơm đọng lại của đóa hoa đã phai tàn mà thôi …

Tôi vẫn nghĩ người ta yêu, rồi chia tay nhau hẳn là buồn lắm. Buồn đến nỗi ra phố cũng nhớ dáng người kia bước đi thế nào, uống một ly cafe cũng nhớ cách người ấy vẫn cầm chiếc cốc ra sao, ngước lên trời thấy mây trắng bay cũng nhớ màu áo cũ, đưa mắt nhìn xuống tay cũng thấy trống vắng những ngón đan cài.



Lúc mới yêu thật vui biết bao nhiêu, thì khi hết yêu cũng buồn đến bấy nhiêu. Cũng bởi vì Tình yêu đẹp quá. Nào ai muốn để cho những điều đẹp đẽ trở thành hoài niệm bao giờ. Lại càng chẳng ai muốn mất tình. Cho dẫu người tình đã đi xa cả một đoạn đường dài không sao chạm vào nhau được nữa. Chỉ còn lại đây, một trời lá bay chia lìa, một hạnh phúc tưởng chừng đến tay rồi chợt vỡ, một tình yêu vẹn tròn rồi chia xa, và những hẹn hò từ từ khép lại…

Thực ra, điều đáng buồn và tiếc nhất, đôi khi không phải Người yêu, mà chính là Tình yêu. Ta có thể yêu rồi không yêu ai đó nữa. Một người yêu có thể là người quan trọng nhất, và rồi ngày nào đó, là người bạn cũng không. Nhưng Tình yêu thì còn lại. Nó có thể ngủ yên vĩnh viễn, mà cũng có thể tỉnh thức một lúc nào đó. Tình yêu mãi mãi vẫn là Tình yêu đó, là Tình yêu mà ta đã tha thiết, say đắm, và cả đớn đau. Không thể nói là không gì cả cho một Tình yêu, dù đã xa xôi và mờ ảo vô cùng đi nữa. Chính vì thế mà người ta dẫu không còn yêu nhưng vẫn cứ giữ mãi một lòng nhớ nhung. Giữ mãi một Tình yêu đã không còn có thực - doc truyen online

Đâu đó trong cuộc đời, người ta vẫn gặp nhau, yêu nhau, chia tay nhau, lãng quên và nhung nhớ. Để trải dài suốt là dư âm của sự lỡ làng. Ta có thể đợi nhau, nhưng cuộc đời không đợi ta. Vì thế mà đã có rất nhiều Tình yêu đẹp trong cuộc đời, nhưng chẳng biết có bao nhiêu trong số đó, đi trọn vẹn được đến cuối đường.

Thì trong lúc tình còn ấm, xin giữ chặt tay nhau …
[Đọc Truyện Này...]


Nếu không phải duyên phận, xin hãy lướt qua nhau!



Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ

Vô duyên đối diện bất tương phùng!

Có duyên thì sẽ gặp nhau, có phận sẽ được ở với nhau... Không duyên không phận thì chỉ như là cơn gió lướt qua đời nhau, đôi khi khoảnh khắc lướt qua đó cũng làm ta nhói lòng 1 khoảng thời gian dài trong đời...

Cô hơn anh 1 chỗ là dám đánh đổi để bảo vệ cho tình yêu của mình...

Anh hơn cô 1 chỗ là anh dám đánhđổi tình yêu để bảo vệ lấy con đường công danh của mình.

Cô và anh

Ai mới là người không vì bảnthân mình nên mới bị trời tru đất diệt?

Có lẽ là cô...

Mấytháng nay hình như bao nhiêu cay đắng và tủi nhục chất chứa trong lòng, không còn nỗi đau nào mà cô không nếm trải, chỉ vì cô đã trót dại, yêu phải 1 người như anh.

....................

Khi anh cất tiếng gọi tên cô, anh biết cô sẽ không quay đầu lại bởi vì đơn giản cô đã vứt bỏ anh, vứt bỏ tình yêu của mình...

Rồi khi ánh mắt đó lướt qua vai anh, anh chợt khẽ rùng mình, ánh mắt cô sắc lạnh như nước hồ ngàn năm, cô vẫn đứng đó nhìn anh bình thản, khẽ gạt vài giọt nước mưa bắn lên tóc khi chạy từ ngoài vào, cô không cười cũng không nói, hình như 1 năm rồi, cô vẫn vậy, không hề nói lời nào với anh từ ngày anh chọn cho mình con đường mãi mãi không có dấu chân cô - blog tinh yeu

Quán cà phê vắng quá, có thể nghe được nhịp thở gấp gáp của anh, 1 năm rồi, cô vẫn đẹp, đẹp lạnh lùng như mùa đông năm trước, tê tái người nhìn bởi đôi mắt buồn và làn mi cong vút, cô không phải cần giả vờ là mình xấu, bởi vì chẳng ai có thể nhìn thẳng vào đôi mắt đó mà không chao đảo. Cô luôn tự hào về đôi mắt của mình, thích thú chơi trò mèo vờn chuột với người đối diện, anh vẫn còn nhớ như in quán Cà phê Terrace ngày đó, khi cô chỉ cần nhìn vào bóng anh trong gương và nói, em thích nhìn anh trong gương, bởi vì lúc này em chỉ được quyền làm cái bóng của cô ấy mà thôi, cái bóng sẽ làm bạn với cái bóng, còn con người thật của anh mãi mãi em sẽ không chạm đến. Vậy mà anh đảo điên biết bao nhiêu với ánh mắt ấy, ám ảnh anh cả trong giấc ngủ, chiếm đoạt cả tâm tư đầu óc và giấc mơ của anh, để anh phải tự nhủ cho dù mình có dối trá đi chăng nữa cũng chỉ là xem như làm 1 việc tốt, kéo cô ấy đứng dậy sau vấp ngã của cuộc hôn nhân không lối thoát, và những tin nhắn cứ thế cứ thế theo cô trên mọi nẻo đường trốn chạy. Sài Gòn chợt có những ngày không bình yên khi cô trèo đèo lội suối một mình ở Đà Lạt, những lúc đó anh cũng muốn tìm lấy 1 lý đo để chạy ngay về Đà Lạt, như thăm gia đình chẳng hạn để được nhìn thấy cô, đơn giản như là 1 người bạn lo lắng cho nhau mà thôi.

blog tinh yeu


8 tháng là dài hay là ngắn? Khi đều đặn những buổi tối anh đều chúc cô ngủ ngon, sáng chúc nhau 1 ngày tốt lành, những cái chạm tay khe khẽ như sợ chạm vào sương khói, rồi cô sẽ tan biến đi mất, có đôi khi cũng muốn ôm cô thật chặt vì chỉ sợ cô như 1 làn gió khẽ bay mất và rồi anh sẽ biết tìm đâu cái cảm giác nhớ về Đà Lạt, nhớ lúc vừa xuống sân bay Liên Khương mùa hoa quỳ vàng rực rỡ, nhớ cô đâu đó tung tăng bên những khóm quỳ vàng, cẩn thận xếp 1 bó hoa thật to chụp ảnh, nhớ cô quàng khăn đỏ trên những đoạn đồi chè ở Cầu Đất, nhớ lắm mà không dám quay trở lại cà phê Phố Hoa vì sợ nhìn thấy nụ cười của cô còn phảng phất, sợ phải nhìn thấy ánh mắt cô phản chiếu sau tấm gương chiếu hậu những ngày rong ruổi trên đường Hùng Vương, lạnh và nao lòng... Sau những cái nhớ ấy anh chợt tự nhủ rằng mình có lẽ đã không xứng đáng với những tình cảm đó, anh đã chọn cho anh 1 cuộc sống khác, với 1 người mà với anh có lẽ sẽ an toàn hơn và sẽ tốt nhất cho tương lai của anh với những thứ danh vọng phù phiếm mà có lần cô đã cười và bỏ anh đi. Người như cô làm sao biết được ngoài tình yêu và cảm giác ra đàn ông cũng cần lấy sự an toàn và địa vị, không thể nào mãi mãi chỉ sống được bằng tình yêu, bằng những thứ lãng mạn như cô.

Cô chợt buồn vì mình không giàu, tiền bạc với cô là phù du, có đó rồi mất đó vì cô không để tâm đến việc mình có bao nhiêu tiền và đã mất đi bao nhiêu tiền trong những năm vừa qua. Việc đóng cửa 2 cái shop quần áo và việc cô từ xe hơi xuống xe máy và đến tận bây giờ chỉ đi taxi và xe ôm cũng không làm cô buồn, nhưng cô chỉ buồn khi bà thầy bói nói anh không chọn cô là bởi vì cô không có tiền, không có gì ổn định, còn cô gái kia sẽ tốt cho anh hơn. Lúc đó lòng cô như xát muối, như có ngàn vết dao đâm, à thì ra cô không có tiền, bởi vì cô quá hiền, quá viễn vông, quá phù phiếm và quá tin người...truyen tinh yeu

Cô vẫn luôn nói rằng chưa cho phép bất cứ ai trong cuộc đời này được quyền ruồng bỏ cô, chưa có chàng trai nào của cô mà không vì cô rơi lệ, bất cứ ai làm khổ cô sẽ bị trời phạt, cho nên đối với việc cô bị người hại, việc cô cần làm là ngồi chờ xem báo ứng đến với người đó.

Lúc đó anh cho rằng cô ngông cuồng, ngạo mạn của tuổi trẻ đã làm 1 phụ nữ gần 30 như cô không bớt đi chút hiếu thắng nào và dường như thời gian cũng ưu ái khuôn mặt trẻ con của cô. Anh chợt khẽ cười cô vì đã tuyên bố như đinh đóng cột như vậy. Cũng gần 30 năm anh chưa hề rơi giọt nước mắt nào, kiên cường ngay cả khi hay tin mẹ bị ung thư, kiên cường như thể là anh chưa bao giờ biết nước mắt màu gì khi mối tình đầu bỏ đi lấy chồng và bị bắt buộc phải học ở 1 trường Đại học với ngành nghề không mong muốn. Bây giờ đây anh khóc, khóc vì cô muốn anh khóc, khóc vì phải phản bội cô và vì cuộc sống tự do của anh không còn nữa mà người chấm dứt nó không phải là cô mà chính là sức ép từ gia đình anh và người bạn gái bên cạnh anh lâu năm. Anh sẽ phải sinh con và sẽ phải là niềm tự hào của cả 1 dòng họ mà anh biết nếu ở vị trí của cô bây giờ cô sẽ khó mà chen chân vào. Công việc anh đang làm, à không, công danh của anh, mơ ước được khẳng định tên tuổi và khao khát được làm giàu của anh đã không còn có chỗ cho cô, 1 cô gái quá ngây thơ, lúc nào cũng có niềm tin tuyệt đối vào duyên phận và tin vào lý thuyết trên đời này có người sinh ra là để dành cho nhau.

Có lẽ là cô sẽ đau, đau nhiều hơn khi biết rằng anh vẫn còn yêu thương người đó, anh bảo vệ người đó khỏi tầm ảnh hưởng của cô 1 cách cẩn trọng, không nỡ làm tổn thương hay có bất cứ điều gì tổn hại đến mối quan hệ của hai người. Hai người vẫn đi làm cùng nhau, cùng ăn cơm mỗi ngày, còn cô, cô phải đợi mãi cho đến tối mới được gặp anh, những cuộc điện thoại Skype dài đến 2 giờ sáng cũng chỉ đủ an ủi cô phần nào không phải rơi nước mắt khi nhìn vào khoảng tối, một khoảng tối có anh nhưng cô không thể nào chạm tới... rồi tự nhủ thời gian sẽ có câu trả lời cho cô, cô hiền lành và ngoan đạo, tin vào luật nhân quả, nếu cô không cướp anh đi khỏi chắc chắn ông trời sẽ không phụ lòng cô.

blog tinh yeu


Mà giờ đây, đối với cô mà nói, việc phải đi tranh giành tình cảm của người khác là sự sỉ nhục không thể tha thứ được, cô chỉ có thể là ngôi thứ nhất và chẳng bao giờ hành hạ hay làm đau đớn gì người thứ 3 hết, bởi vì cô quan niệm, đã là đàn bà thì phải thương xót lấy nhau vì đàn ông chỉ làm chúng ta đau. Còn bây giờ, cô ngồi ngắm lại vị trí của mình, cái thứ vị trí mà cô khinh hờn cả bản thân mình, đang tâm mượn bờ vai kẻ khác mà trong lòng thầm tự nhủ, chỉ mượn thôi rồi sẽ trả lại vào 1 ngày gần nhất, trả lại nguyên vẹn bởi vì cô chỉ cần 1 bờ vai vào lúc này.

Mượn anh một bờ vai

Sẽ trả lại anh tháng ngày nguyên vẹn

Mượn anh 1 cái hẹn

Mà sao day dứt tháng ngày.

Làm sao để tỉnh cơn say?

Và trả anh về bên người ấy.

...

Cô say rồi và cô không muốn tỉnh chỉ vì khi tỉnh lại biết chắc chắn có một cô gái sẽ phải sẻ chia thứ tình cảm ít ỏi của anh và cô thấy hối hận vô bờ, đã 2 lần cô xô anh đi, bởi vì cô không muốn mình làm kẻ cướp, máu của cô từ nhỏ đã thấm nhuần những câu chuyện về anh hùng, cô muốn làm anh hùng, ít ra là đối với các cô gái xung quanh cô, ít ra là cô sẽ buông tay và trả lại anh cho người đó, người con gái đó dịu dàng như cỏ, không đáng bị cô và anh lừa dối.

Lúc anh báo với cô ngày anh sẽ cưới, đôi mắt cô ráo hoảnh còn khẽ mỉm cười chúc phúc cho anh. Cô đi chợ nấu 1 bữa cơm thật ngon với canh rong biển lặng lẽ gắp thức ăn cho anh, cẩn thận khuyên anh nên đối xử tốt với gia đình của mình và đừng lo lắng gì cho cô, bản thân cô đã tồn tại đến giờ này là đã trải qua bao nhiêu sóng gió rồi, không có gì là cô không làm được, cô sẽ ổn sẽ tìm được trạng thái cân bằng bằng cách riêng của cô.

Cô chọn cho mình 1 trạng thái cân bằng không có anh một cách đột ngột như ngày cô bắt gặp anh ở biển lần đầu tiên. Cô chuyển nhà, nghỉ việc, ignore Yahoo, Skype và off Face book, cô tệ đến nỗi cho tên anh vào Black list trong điện thoại, vĩnh viễn anh không bao giờ còn có thể liên lạc được với cô, còn cô cũng chưa bao giờ biết chủ động liên lạc với người khác trước vì đó là phong cách của cô đã bao lâu nay rồi. Diễn đàn nơi cô và anh gặp nhau, cô cũng không còn online nữa, những chuyến caravan sẽ mãi mãi ám ảnh cô bởi vì bạn đồng hành của cô giờ không còn là anh nữa, với anh cô vĩnh viễn biến mất như chưa hề tồn tại, còn với cô anh sẽ được thay thế bằng 1 ký ức mới, cô cần phải quên anh để mà tồn tại và sống cho mình. Và cũng phần nào cô hả dạ vì xem như trả thù được anh, vì chỉ cần cô biến mất chắc chắn anh sẽ không ổn chút nào.

Thời gian đầu, như bất chợt nhận ra không có anh cô khó chịu như khóc mà không có khăn giấy, nước mắt làm ẩm cả gối và sẽ khó ngủ, vì thế mà để không phải tiếp tục khóc, cô cố gắng vững chãi lên bằng cách giấu mất hộp khăn giấy của mình, bởi mỗi lần đi tìm sẽ rất khó khăn vì cô rất lười biếng chui ra khỏi chăn khi ở trên giường. Anh cũng vậy, cô giấu anh vào tận sâu đáy lòng, cho dù có quay trở lại nhà cũ, hình ảnh anh ngồi đợi cô trước cổng đến 2h sáng cả tuần liền cũng không làm cô động lòng, cô phải quên anh thôi, cô không muốn biến anh thành nguyên nhân để nửa đêm cô phải chui ra khỏi chăn ấm và lục tung cả nhà lên để tìm khăn giấy, giấu anh rồi, cô không cần phải yêu nữa, cũng như không còn phải rơi nước mắt vì anh nữa, mãi mãi chỉ là bí mật giữa cô và hộp khăn giấy...

Lâu rồi cô không còn khóc nữa, mắt cô thôi ướt, tay cô thôi còn nắm chặt con mèo anh tặng khi ngủ, sau khi dọn dẹp hết tất cả những gì có liên quan đến anh, cô bình thản cất hết những kỉ niệm vào ngăn tủ, khóa lại và chọn cuộc sống mới không liên quan gì đến anh nữa. Lời hứa làm bạn với anh ngày xưa cô cũng cất luôn rồi, lâu lâu chạm tay vào ngực mình để biết tim vẫn còn đập và mình vẫn ổn là cô thấy hạnh phúc rồi...

Và hôm nay, gặp lại anh tình cờ, cô đã thực sự cố gắng rất nhiều để anh không còn có lí do gì để hi vọng làm bạn với cô nữa, với cô vĩnh viễn anh chỉ là một vết xước mãi không lành, thất bại đầu tiên trong cuộc đời của cô mà khó khăn lắm cô mới vượt qua được... Thôi thì thà như xa lạ, lạnh lùng lướt qua ngày xưa..

* * *
[Đọc Truyện Này...]


Anh có thể chờ em bao lâu?



Một chàng trai có thể chờ một cô gái bao lâu?


Tôi viết bài này không phải để trách móc phái mạnh mà chỉ là để tỏ bày tâm sự của các cô gái về một sự đợi chờ mà thôi.

Nếu là chưa yêu… Liệu một chàng trai có đủ kiên nhẫn để vượt qua những choáng váng đầu tiên về một cô gái? Liệu chàng trai đó có đủ kiên nhẫn chờ đợi đến khi hiểu rõ về cô gái của anh ta? Liệu có đủ kiên nhẫn chờ một cô gái chầm chậm yêu mình? 

Một chàng trai có thể chờ một cô gái bao lâu để cô ấy kịp yêu anh?
Câu chuyện đầu tiên. Trong buổi hẹn hò tám tiếc của hội con gái, nàng A lớn tuổi nhất bọn nói: “Con trai bây giờ không thích phí thời gian đâu em ạ! 

Nếu hắn có ý với mình nhưng lại chẳng nhận được tín hiệu nào đáp lại, hắn cũng sẽ cho qua và đi tìm một đối tượng mới thôi! Còn thiếu gì người đang chờ tình yêu, cớ gì phải đợi hoài một người. Vậy nên nếu lỡ mê ai – ai mê, dù có còn ngại nhau nhưng hãy cứ đáp lại, đừng lặng lẽ!” Mấy nàng trẻ hơn trầm ngâm nghĩ ngợi - blog tình yêu



Câu chuyện thứ hai. Lại một buổi hẹn hò tâm sự khác, chỉ là với người khác, địa điểm khác. Nàng B nhìn sang quán cà phê đối diện, giọng chùng xuống: “Quán đó là quán anh chàng chị tăm tia hay đến. Và lúc nào chị cũng ngồi đây nhìn sang.” “Sao chị không qua đó mà cứ ngồi nhìn?” “Haizz, chị không đủ tự tin để gặp ảnh. Mà giờ thì ảnh có người yêu rồi!” “Èo!” “Tụi chị quen lâu, online chat chit skype. Ảnh có hẹn gặp mấy lần, chị đều từ chối, bắt ảnh đợi đến tháng 2 năm sau. Nhưng ảnh không đợi được…” “Con trai mà chị!”
Có rất nhiều chàng trai vì vài nét thú vị mà cảm mến một cô gái. 

Nhưng ngay khi nàng chưa đáp lại thì chàng đã tìm được một cô thú vị khác. Họ không đủ kiên nhẫn chờ được cảm mến lại. Có rất nhiều chàng trai vì nét lạ lùng hay bí ẩn gì đó mà đến với một cô gái. Nhưng chờ hiểu được cô ấy thì không. Họ không đủ kiên nhẫn và thường bỏ đi cũng nhanh như khi mới đến.

Nếu là đã yêu… Vì một lí do gì đó hai người phải xa nhau. Liệu một chàng trai có đủ kiên nhẫn để chờ đến khi hai người lại ở bên nhau? Liệu chàng trai có đủ kiên nhẫn khi xung quanh còn bao cơn yêu thích, say nắng khác? Liệu chàng nói đợi nhưng có thể đừng sà ngay vào những cuộc yêu mến, say nắng bình thường được không? Một chàng trai có thể chờ một cô gái bao lâu?

Câu chuyện thứ ba, nàng đi du học. Chàng ở nhà sau lời hứa sẽ đợi. Lòng dạ chàng thì vẫn đợi đấy. Chỉ là thỉnh thoảng thấy chàng đi với một vài cô, cử chỉ thân mật. Yêu ư? Chắc không đủ để gọi là yêu đâu nhưng làm sao bắt chàng từ chối hết mọi cô gái lởn vởn quanh mình.



Câu chuyện thứ tư, ngược lại, chàng đi du học và nàng là người đợi. Ban đầu thì cũng êm xuôi, tình xa cũng khá hấp dẫn. Nhưng rồi khoảng cách xóa nhòa mọi thứ chàng mệt mỏi vì chờ đợi ngày về để gặp nàng; mệt mỏi níu kéo hai cuộc sống không còn song hành. Chàng không trông đợi ngày về nữa, họ xa nhau thực sự, dù nàng vẫn đợi, luôn luôn đợi. Chẳng có người thứ ba nào giữa họ, chỉ có một sự đợi chờ bị lãng quên bởi một sự không đợi chờ.

Có rất nhiều chàng trai như thế, miệng nói sẽ đợi nhưng chẳng lâu sau lại liêu xiêu vì cô gái khác, nói lời ngọt ngào với cô ta như chưa từng phải đợi. Và khi người cũ trở về thì cũng vẫn dang rộng tay ra đón, như thể đã đợi từ rất lâu. Có rất nhiều chàng trai sẽ dần mệt mỏi trong cơn đợi chờ từ đối phương, họ chọn cách từ bỏ mà đâu biết rằng trong tâm thức cô gái, nàng vẫn đợi như thể “Người yêu em đi chưa về!”
Vậy thì chàng trai, anh có thể đợi em bao lâu?
[Đọc Truyện Này...]


Subscribe to: Posts (Atom)
 
Truyện tình lãng mạn Blog tinh yeu | Doc truyen online | niên giám thống kê | viên rửa bát|bột rửa bát|muối rửa bát|
Lên Đầu Trang
Lên Trên